Tầm Phương các không cho phép nữ nhân bên ngoài đi vào, cho nên Tiểu Kiều ở trên xe ngựa phải thay đổi quần áo cho hợp lệ. Còn như thế nào thay đổi y phục, tất nhiên là Triệu Ký tự mình lột sạch xiêm y nàng, thuận tiện giở trò đừa bỡn nàng một phen, véo hai bên nhũ của nàng đến khi đầy các vết tím, moi tiểu huyệt của nàng đến chảy dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách, rồi mới giúp nàng mặc vào sa y.
Nàng vẫn bị bịt mắt như cũ, eo bị Triệu Ký nắm chặt dắt vào một gian phòng chữ thiên. Nàng bị điểm huyệt đạo, không thể nói chuyện cũng không thể nhúc nhích ngồi yên ở trên chiếu trúc.
Tú bà chính là người cầm đầu của tổ chức tình báo, sau khi mở ra ám môn (cánh cửa bí mật ) trong phòng, cùng với đoàn người Triệu Ký tiến vào chỗ nói chuyện. Ngoài cửa có hai thủ vệ của Tầm Phương các, thoạt nhìn bình thường không có chút dị dạng, nhưng thật ra là mật vệ của Tào Ngụy. Lúc này Tiểu Kiều chỉ có thể dựng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh xung quanh. Tầm Phương các cố tình dùng gỗ để ngăn cách các phòng, vì thế không có chút hiệu quả cách âm nào, hai bên tai nàng đều là những âm thanh dâʍ đãиɠ, tiếng thân thể va chạm vào nhau hết đợt này đến đợt khác, dưới hoàn cảnh này thật sự khó để người ta không nghĩ ngợi nhiều. Tiểu Kiều da mặt mỏng, nghe xong trong chốc lát mặt liền đỏ bừng. Nàng không biết đám người Triệu Ký đi đâu, hắn chỉ nói nàng chờ, nàng liền chỉ có thể không động đậy, ngồi im ở đây, khó khăn mà chờ hắn.
—— “Đồ có mắt không tròng, từ trước tới nay gia đều đặt phòng chữ thiên, ngươi cũng dám cản!” Ngoài cửa đột nhiên có nam tử lớn tiếng ồn ào.
“Phùng huynh, loại hạ nhân như này sao có thể biết nhìn người.” Người nọ liền quát lớn nói, “Vị này chính là nhi tử của Giang Đông tuần phủ, Giang Đông thuỷ vận tư cục trưởng, các ngươi còn không mau cút!”
Hai mật vệ đứng ngoài cửa đưa cho nhau một ánh mắt, nếu tiếp tục ngăn cản, chỉ sợ làm cho người khác nghim ngờ. Vì thế hai người lui sang hai bên, tránh ra mời hai vị khách nhân tiến vào.
Phùng Thịnh chính là khách quen của Tầm Phương các, tới chỗ này quả thực như đi vào hậu viện nhà mình, trong khoảnh khắc hai người đi vào trong phòng liền nhìn thấy nữ tử đang quỳ trên chiếu trúc… Ngoài cửa, hai gã mật vệ ánh mắt lộ ra sát khí. Nếu là thân phận Tiểu Kiều bại lộ, bọn họ chỉ có thể xông vào gϊếŧ người diệt khẩu, rốt cuộc ở bên trong phòng vẫn còn mật vệ ẩn nấp.
“Này… Đáng tiếc là che mặt.“ Phùng Thịnh nhìn Tiểu Kiều, tiếc hận nói.
Trên mặt nàng bị bịt mắt cùng với khăn che mặt, cơ hồ che lại cả khuôn mặt, chỉ lộ ra cái trán trơn bóng cùng chiếc mũi tinh xảo. Sa y bó sát phác hoạ ra dáng người nóng bỏng khiến người khác nhìn đến không sót gì, hai vυ' cao thẳng đung đưa trước ngực, chiếc eo thon một tay có thể ôm hết, đùi đẹp gấp khúc quỳ xuống bên chiếu trúc.
Quy củ của Tầm Phương các, nữ tử che mặt chưa phá thân, không thể tiếp khách.
Hai nam nhân đi đến bên cạnh nàng, một trái một phải ngồi xuống. Hướng Giáp cúi xuống dán mặt gần nàng, ngửi mùi thơm như lan của nàng, trầm ngâm nói: “Từ xưa ngửi hương thưởng nữ nhân, cơ thể có mùi thơm như vậy nhất định là vật phi phàm a…”
“Ta nhìn đôi vυ' này, dường như có vài phần giống Tiểu Kiều, ha ha ha!” Tay Phùng Thịnh kéo ra hai bên sa y của nàng, bên trong không có yếm, một đôi cự nhũ dày đặc vết ngân tím nhảy bắn ra.
Nữ tử che mặt ở Tầm Phương các tuy rằng không thể thừa hoan, nhưng cho người ta thưởng thức luôn là điều không tránh khỏi.
Tiểu Kiều vừa nghe thấy người này nhận biết chính mình, theo bản năng rùng mình. Thật may là nàng bị che mặt cùng bịt mắt, nếu như bị bọn họ thấy…
“Tiểu Kiều làm sao có thể ngồi ở chỗ này cho chúng ta chơi vυ'!”
Nàng đột nhiên cảm thấy hai vυ' bị hai bàn tay to nắm lấy, kéo ra hai bên xoa bóp. Động tác của hai người vô cùng thành thạo, xoa bóp nhũ thịt như xoa bóp cục bột, thường lấy móng tay quát nhẹ đầṳ ѵú, kỹ xảo cao siêu hơn nhiều so với Triệu Ký, lại làm cho nàng bủn rủn cả chân tay.
“Ân…” Tiểu Kiều theo bản năng lên tiếng nỉ non.
“Chắc chắn đôi vυ' này của ngươi, to đến như vậy là do hằng ngày có người chơi đùa. “Người đàn ông một bên đùa bỡn nhũ hoa, một bên bình luận.
“Lại nói, nữ nhân bị nam nhân xoa nhiều, xác thật ngực sẽ trướng mà to dần lên, thân phận của nàng đê tiện, chắc chắn là được dạy dỗ, ăn dược từ nhỏ. Nhưng vì sao Tiểu Kiều xuất thân danh môn, băng thanh ngọc khiết, lại có được đôi đại nhũ mất hồn như vậy? “
“Phùng huynh, ngươi đối với Giang Đông Tiểu Kiều thật đúng là nhớ mãi không quên, ngày đêm mong nhớ a! “
“Ai, đáng tiếc ta không có gia thế hiển hách như Quách thế tử, nếu như ta có Tiểu Kiều, nơi nào còn cần tới chỗ này tìm vui. “
Tiểu Kiều nghe hắn nói đến mặt đỏ tai hồng, gương mặt nóng bỏng. Hóa ra người nam nhân này khuynh mộ nàng, nhưng giờ phút này, cố tình người hắn đang đùa bỡn lại chính là nàng, mọi chuyện diễn ra thật là hoang đường!
“Ân ân…” Bọn họ thế nhưng ăn ý mà phân biệt đẩy hai vυ' vào trong, hai vυ' hợp lại cọ xát phát ra tiếng vang, Tiểu Kiều vừa đau lại vừa sướиɠ, hoa huyệt đã sớm mà ra rơi đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
“Nô nhi này thật là ngoan ngoãn, run rẩy thành như vậy, vẫn còn quỳ được.” Nam nhân khẽ cười nói.
“Đúng vậy, núʍ ѵú này vừa ngạnh lại vừa trướng, nô nhi có phải hay không rất muốn gia yêu thương ngươi?”
Tiểu Kiều muốn lắc đầu, nhưng lại không thể động đậy được!
Trong nháy mắt tiếp theo, người nam nhân không hề xoa nắn vυ' của nàng nữa, mà trực tiếp kéo sang bên, dùng khoang miệng ướŧ áŧ ngậm lấy đầṳ ѵú cùng với tảng lớn thịt mềm xung quang! A, là hai cái miệng, đồng thời ở hai bên vυ' ngậm nuốt!
Ân, khẩu kỹ của bọn họ thật sự quá tốt, không giống Triệu Ký hút vừa mạnh lại vừa tàn nhẫn, làm nàng đau đớn không thôi, hai người này giống như trẻ con hút sữa, độ mυ'ŧ vừa phải không nặng không nhẹ, phát ra tiếng vang nhớp nháp dâʍ đãиɠ. Núʍ ѵú bị hút đến thật thoải mái, a… Nàng quả thực nghĩ muốn phun sữa cho bọn hắn uống, chưa bao giờ nàng cảm thấy việc bị nam nhân hút vυ' lại vui sướиɠ như vậy.
Tiểu Kiều theo bản năng ưỡn ngực, tuy rằng nàng cơ hồ không động đậy, nhưng lại bị khẩu kỹ của nam nhân hoàn toàn thuyết phục…
Liên tục mấy ngày nay nàng đều bị Triệu Ký gian da^ʍ, trừ bỏ hoa huyệt vẫn chưa từng chịu xâm phạm, còn thân thể dường như đều bị nam nhân chơi qua. Mỗi ngày một hai canh giờ, Triệu Ký sẽ vào trong xe ngựa, bắt nàng ngồi trên đùi hắn, hậu huyệt ngâm lấy nguyên cây dươиɠ ѵậŧ, ở trên đường nhờ vào xe ngựa lúc lắc chuyển động mà thao nàng.
Triệu Ký vốn muốn thao cái miệng nhỏ của nàng, nhưng nàng sợ miệng của chính mình sẽ bị cắm bạo hỏng mất, chỉ đành đáp ứng mà liếʍ côn ŧᏂịŧ cho hắn, liếʍ đến khi toàn thân gậy phủ kín nước miếng, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, hắn mới có thể buông tha nàng.
Trải qua một loạt việc làm nhục, nàng sớm đã không phải là quý nữ cao cao tại thượng như ngày xưa nữa, giờ phút này bị nam nhân kỹ xảo điêu luyện trêu trọc đến nổi lên du͙© vọиɠ.
Nam nhân hút một hồi lâu, bắt đầu dùng hàm răng cắn nuốt day nhẹ đầṳ ѵú, cắn đến dầu vυ' mềm mại của nàng tràn đầy dấu răng. Lực đạo lại là khống chế vô cùng tốt, làm nàng vừa đau lại vừa ngứa, a, nàng rất muốn ngọ nguậy thân mình, lại tiếc rằng bị điểm huyệt không thể làm gì được…
Hai người mê muội không thôi, đặc biệt là Phùng Thịnh, đem nàng trở thành Tiểu Kiều, nhắm mắt lại ảo tưởng ra khuôn mặt Tiểu Kiều, khi hút vυ' nàng trong đầu lại hiện lên cảnh Tiểu Kiều khóc thút thít .
Sa y bị nam nhân mở ra rơi rụng trên chiếu trúc, toàn bộ thân thể của nàng bị bại lộ trong không khí.
Theo như quy củ của Tầm Phương các, nữ tử che mặt không thể nhập huyệt nhưng có thể moi chơi. Hai người ăn ý mà một trước một sau, hai tay phân biệt hướng về phía hoa huyệt cùng cúc huyệt… Không ngờ ngón tay họ còn chưa moi đến tiểu huyệt, ở bên ngoài đã sờ đến một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠!
Hai người đồng thời phun ra núʍ ѵú, đẩy ngã nàng ra trên chiếu trúc, một người nắm lên một bên đùi dùng sức bẻ ra, nhìn về nơi riêng tư đã sớm lầy lội của thiếu nữ.
“Này cũng quá mỹ đi…” Phùng Thịnh cùng Hướng Giáp đã gặp qua vô số danh kỹ, giờ phút này thế nhưng xem đến ngây người.
“Phùng huynh, sợ là Tiểu Kiều cũng chưa có mật huyệt xinh đẹp đến như này.”
“Này… Chưa từng nhìn thấy, không thể so sánh.” Phùng Thịnh không thích nghe người khác nói xấu Tiểu Kiều, nhưng mà hoa huyệt này thật sự đúng là mê người, khiến cho mọi nam nhân đều mê mẩn, âʍ ɦộ không có một sợi lông tóc, hoa huyệt hơi hơi mở ra, ẩn ẩn lộ ra mị thịt non mịn ở bên trong, chất lỏng trong suốt che kín hoa tâm, thậm chí hai bên âʍ ɦộ treo lên từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠, như ngọc lộ đính trên cánh hoa kiều diễm.
Hai người xem đến miệng đắng lưỡi khô, hai mắt trở nên đỏ tươi, nghĩ nhất định phải đem ngọc lộ bên trong hút đến không sót giọt nào. Nhưng lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng “Loảng xoảng”, cửa mở ra, hóa ra là tú bà cùng đám người Triệu Ký đã mật đàm xong nhận được tin, đi đường vòng, một lần nữa quay lại đây phá cửa mà vào.
Tú bà cười làm lành với hai vị khách quen nói: “Phùng công tử, Hướng công tử, vị cô nương này chính là nữ nô Triệu công tử nuôi dưỡng nha, này nhưng như thế nào cho phải!”
Triệu Ký mang một khuôn mặt đen đi vào, nhìn thấy trên mặt nàng vẫn còn bịt mắt và khăn che mặt, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc quan trọng nhất chính là không thể bại lộ hành tung của Tiểu Kiều. Chỉ là khi ánh mắt hắn nhìn đến hạ thân của Tiểu Kiều bị người ép mở ra chảy ra không dứt dâʍ ŧᏂủy̠, gương mặt hắn trực tiếp đen như than đá.