Mỹ Nam Ốm Yếu Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu

Chương 5:

Chương 5:

Giang Trì vui vẻ cầm một cái bánh quy đưa vào miệng Thịnh Gia Nam, sau đó ném một cái khác vào miệng, cười nói: "Cái gì mà dì chứ, đây là mẹ tôi."

Vừa nói, bàn tay ôm eo Thịnh Gia Nam đột nhiên siết nhẹ.

Đây là nơi nhạy cảm của Thịnh Gia Nam, cậu vô thức né sang một bên.

Giang Trì kéo cậu trở về, nói: "Sao cậu lại gầy đi nhiều rồi? Hôm nay không ăn?"

Thịnh Gia Nam lấy một miếng bánh, nói: "Ăn, tôi dù ăn bao nhiêu cũng không mập lên được, không phải cậu không biết."

Giang Trì sờ bụng cậu, đúng là không béo lên được tí nào, cả ngày bắt cậu ăn uống đầy đủ, nhưng cậu vẫn không có chút thịt nào.

Thịnh Gia Nam có vóc dáng không dễ phát triển, cho dù nhà họ Giang và Thịnh đã cho cậu ăn bao nhiêu đồ ăn ngon từ khi cậu còn nhỏ, vòng eo của cậu vẫn rất gầy, Giang Trì chỉ cần dùng một tay thôi là có thể ôm trọn cậu.

Thịnh Gia Nam muốn bắt lấy tay hắn, nhưng đối phương đã nắm lấy cổ tay cậu, cố ý nắm bàn tay cậu.

"Tay của tôi lớn hơn của cậu." Giang Trì gãi gãi lòng bàn tay cậu rồi nói.

Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái, rút tay ra, đẩy hắn ra một chút: "Nóng quá. Lúc nào đi chơi bóng rổ nhớ mang bánh cho Lăng Mạc."

Vừa nghe đến chơi bóng, Giang Trì liền nhớ tới cảnh tượng khó chịu vừa rồi.

"Dù thân đến đâu, thì sớm muộn gì cũng phải chia xa. Thịnh tiền bối sẽ có những người bạn mới và... Người yêu đồng giới của mình."

Giọng nói xui xẻo của Sầm Tấn lướt qua tâm trí Giang Trì.

"Không đi." Giang Trì nói: "Hai ngày này cậu không có tiết nên tôi sẽ không đi đâu cả."

Giang Trì nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Gia Nam, cậu đang cầm một miếng bánh quy trên tay, từ từ cắn, một ít vụn bánh quy còn vương lại trên môi.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Thịnh Gia Nam nhìn hắn: "Sao vậy?"

"Nam Nam." Giang Trì hỏi: "Cậu muốn yêu đương à?"

Đột nhiên nghe câu hỏi này, Thịnh Gia Nam dừng tay: "Sao lại hỏi vậy?"

Giang Trì im lặng một lúc, sau đó buông lỏng tay đang ôm eo cậu, dựa lên bàn, nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam cười nói: "Cậu nghĩ những người yêu đương hay nghĩ gì? Đại học là một giai đoạn quan trọng, vào thời điểm này nếu không cố gắng làm đẹp hồ sơ để mở đường cho tương lai thì có xứng với công sức ba mẹ đã bỏ ra cho chúng ta học tập không?"

Trịnh Gia Nam: "..."

Không ngờ một cậu chủ xuất thân từ gia đình giàu có lại hiểu chuyện như vậy. Chú dì nghe được chắc cảm động lắm.

"Có điều, tôi không hề tính tới chuyện này. Trong khoảng thời gian này mà yêu đương thì không tốt." Giang Trì nói: "Cậu nghĩ thế nào."

Thịnh Gia Nam rũ mắt xuống không nói gì, Giang trì cố ý siết chặt eo cậu.

Lúc này Thịnh Gia Nam mới có phản ứng, cậu nắm tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu chắc chứ?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của cậu, Giang Trì cảm thấy rất buồn cười, cúi người xuống nói: "Bạn nhỏ Thịnh Gia Nam có ý gì nè? Cậu không tin tưởng tôi sao? Cậu nghĩ là tôi sẽ bỏ rơi cậu để đi yêu đương với người khác à?"

Thấy Thịnh Gia Nam không lên tiếng, cũng không biết Giang Trì đang tức giận hay buồn cười: "Cậu thật sự không tin tôi? Đã bao giờ cậu thấy tôi có ý muốn yêu đương chưa? Thậm chí từ bé đến lớn tôi còn chưa từng rung động với cô gái nào."

Bởi vì cậu sẽ rung động trước một chàng trai.

Thịnh Gia Nam âm thầm bổ sung trong lòng, cầm ly nước trên bàn lên uống, nói: "Chuyện tương lai không ai nói trước được."

Giang Trì nhìn cậu hai giây, tỏ vẻ nguy hiểm đến gần cậu: "Có phải cậu đang muốn yêu ai đó không? "

Thịnh Gia Nam nhìn sang, liền thấy Giang Trì đang nhìn cậu chằm chằm, giống như sợ cậu sẽ thừa nhận chuyện này.

"Không." Thịnh Gia Nam cho hắn một câu trả lời khiến hắn yên tâm: "Tôi vẫn chưa nghĩ đến."

"Vậy được." Giang Trì thở phào nhẹ nhõm, lúc này tâm trạng mới tốt lên, cười nói: "Mấy chuyện này chẳng có gì hay, thời gian rất quý giá, không thể lãng phí vào những việc phàm tục như vậy."

"Còn cậu thì sao?" Thịnh Gia Nam hỏi.

"Tôi? Bây giờ có cậu rồi, cần gì yêu đương nữa? Đương nhiên là phải ưu tiên bảo vệ cậu rồi." Bỗng, trong đầu hắn hiện lên một khung cảnh, Giang Trì luôn vui vẻ nói: "Cậu chịu trách nhiệm tỏa sáng, tôi chịu trách nhiệm kiếm tiền, chăm sóc cậu."

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, những người bạn cùng phòng của họ là Tam Tam và Lục Du về phòng. Tên thật của Tam Tam là Đàm Gia Sam, vì cái tên này quá khó đọc và chữ Sam hơi nữ tính nên cậu ta liền đặt biệt danh cho mình là Tam Tam. Còn Lục Du thì lấy họ của ba và mẹ mình ghép lại.