Dưới địa phủ âm u hẻo lánh, A Yên với bộ y phục đỏ đang bước đi trên con đường tâm tối. Cô bước đến chỗ một chậu hoa, nó được bao phủ bởi một màu đỏ rực tuyệt đẹp như máu đây được gọi là hoa hoàn tiền.
A Yên thở dài rồi rơi vào trong sự trầm tư:
"Đã qua mười năm rồi. Kể từ khi những rắc rối kết thúc sau đó mình bước xuống địa phủ này. Mình luôn cảm thấy cô đơn và trống vắng. Mình chẳng cảm thấy ấm áp một chút nào. Khi được ở bên cạnh người mình yêu cả.Bởi vì bây giờ anh ta cứ như là muốn chiếm đoạt mình làm của riêng vậy. Anh ta không cho mình được đi đâu. Mà suốt ngày ở dưới âm phủ lạnh lẽo này. Mình ước gì mình có thể được lên nhân gian. Hay mang thai để được hạnh phúc hơn bây giờ."
Sau những suy tính của mình A Yên, đưa tay lên chạm vào đóa hoa hoàn tiền kia. Giờ đây cô bỗng dưng cảm nhận được, có một bàn tay nào đó rất ấm áp đang ôm cô từ phía sau lưng. Cô mỉm cười, còn người phía sau lưng thì dựa người cô thì thầm vào tai :
"Vợ đang làm gì ở đây vậy ? Sao không ở trong phủ đi. Chứ ở đây nhiều nguy hiểm lắm."
"Vâng thật ra thì ở trong phủ rất nộp ngạt. Vì vậy vợ không chịu nổi nên mới ra đây để thư giãn một chút."
"Thế à ? Chứ không phải vợ có tâm tình gì sao ?"
A Yên trước câu hỏi của Khôi mà im lặng không trả lời. Còn Khôi thì đã biết tất cả, về mọi việc cô đang nghĩ dì. Vì anh cũng có thần giao cách cảm với cô.
Anh giờ đây nói với cô trong sự an ủi :
"Nàng đừng buồn. Ta biết được nàng đang suy nghĩ gì và muốn gì. Được thôi ta sẽ giúp nàng có được thứ mà mình muốn. Bởi ta cũng thích thứ đó..."
A Yên có chút bối rối cô lên tiếng hỏi :
"Ý của chàng là sao ? Cái đó là gì..."
Khôi bậc cười trả lời : "Ý của ta và như vậy nè. Ta biết nàng ao ước có một đứa con để chăm sóc phải chứ ? Và thoát khỏi sự cô đơn ở nơi đây. Vậy được thôi ta sẽ tìm cho nàng một đứa con vợ yêu."
A Yên nghe đến đây như không thể kìm chế được sự vui sướиɠ trong lòng. Cô giờ đây lên tiếng hỏi lại :
"Thật chứ ? Chàng nói thật à..."
Khôi gật đầu như muốn nói đây là sự thật. A Yên vui mừng đến nổi phải hôn lên má anh và nói :
"Em yêu chồng nhất trên đời."
Sau nụ hôn kia cô ngại ngùng mà im lặng, nét mặt cũng đã đỏ bừng lên. Anh cũng vậy chẳng khác gì cô, vì bọn họ thật sự yêu nhau và đang rất là hạnh phúc.
Khôi vừa đi vừa nhìn A Yên mà suy nghĩ :
"Anh nghĩ rằng có lẽ mình đã quá gay gắt trong việc dữ em lại ở bên mình.
Nhưng không còn cách nào khác nữa. Bởi vì ngoài kia chính là sống gió cùng rắc rối. Nếu em ra ngoài đó thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy anh đã buộc lòng giam em ở đây. Nhưng em yên tâm đi sẽ không còn lâu nữa. Em sẽ không cô đơn đầu, rồi gia đình của chúng ta sẽ hạnh phúc hơn bây giờ. Khi có một thành viên mới..."
____________________________________________________
Diệm Diên Vương :
Những âm thanh hồn ào hoảng độn mang theo sự u ám bao trùm khắp nơi. Đây chính là Diệm Diên Vương. Nói đến Diệm Diên Vương này thì nó là nơi trong 9 cửa ải của địa ngục, và nơi đây cũng là nơi để phán xét các linh hồn có tội hay không. Và nên đầu thai như thế nào, sống cuộc sống ra làm sao. Tất cả điều được giải quyết ở đây.
Khôi đang ngồi trên chiếc ghế, với hành ngàn các linh hồn đang đứng chờ đợi để được phán xét. Nhưng cậu bây giờ chẳng quan tâm đến bọn họ nữa, mà cuối đầu vào trong bản số ghi chép của các linh hồn vừa chết. Vì cậu đang muốn tìm ra một linh hồn vừa trong khuyết vừa sạch sẽ để trở nên con của vợ chồng mình.
Sau một lúc tìm kiếm. Khôi cũng đã tìm ra một cái tên :
(Lục Văn). Cậu thanh niên này chỉ mới có 20 tuổi nhưng lại chết trẻ mà không có nguyên nhân. Mặc dù lý lịch của cậu rất tốt không có gì gọi là tàn ác cả. Nói chung cậu là một linh hồn thuần khiết.
Khôi đảo mắt một lượt. Rồi cậu cũng đã thấy người thanh niên mà mình lựa chọn kia. Cậu ta mặc một bộ đồ màu trắng cộng với thân hình nho nhã cứ như một vị thư xinh. Dường như cậu ta cũng đang sợ như mọi người ở đây, mà không ngừng run rẩy. Với sắc mặt đầy hoang mang hoảng loạn.
"Lục Văn người mau bước ra đây cho ta."
Âm thanh của Khôi vang lên, nó cứ như là một lời cảnh báo gì đó khi chuyền vào tai của cậu thanh niên tên Lục Văn kia. Cậu từ từ bước ra mà không ngừng suy nghĩ, cậu không biết mình sẽ ra sao khi bị phán xét, vì lúc nhỏ cậu đã vô tình gϊếŧ chết rất nhiều động vật.
Về việc sát sinh thì có lẽ cậu sẽ bị đầu thai thành xúc vật. Hoặc sẽ bị đưa vào trong một tần địa ngục nào đó để xử tội tầy trời mà mình đã gây ra.
Cậu vẫn là khuông mặt lo lắng hoảng sợ, cậu ngước mắt lên nhìn cái người được gọi là thần chết vừa kêu mình kia.
Trong sự run rẩy và lo lắng, thì giờ đây thần chết lên tiếng các vong hồn hãy lui ra hết. Chỉ để một mình cậu ở lại thôi. Các vong hồn nghe câu nói này đã rời đi. Bây giờ ở đây chỉ còn lại ngài và Lục Văn. Lục Văn có chút bối rối, cậu không biết tại sao thần chết lại dữ mình. Cậu hỏi :
"Ngài có việc gì cần tôi à ? Tại sao lại bảo các vong hồn khác ra ngoài. Mà để một mình tôi ở lại đây vậy ?"
Khôi nghe câu này liền nhếch môi cười, cậu trả lời :
"Phải ta cần ngươi nên mới dữ ngươi ở lại đây. Vì vậy người không cần phải lo đâu. Ta sẽ không đưa người xuống địa ngục hay đầu thai làm xúc vật đâu."
Nghe những câu này cậu cảm thấy rất vui nhưng rồi nét mặt lại thay đổi, cậu hỏi :
"Tôi...Tôi không thể tin được. Tại sao tôi đã làm ra rất nhiều việc ác. Mà vẫn có thể nhỡ nhơ ung dung không đền tội chứ ? Không phải tôi đã gϊếŧ rất nhiều con vật vô tội sao ?"
Nghe câu nói gây thơ vụn về của cậu, như một đứa bé đang nhận ra lỗi sai của mình. Điều này đã khiến cho Khôi bậc cười cậu cảm thấy dường như mình đã không chọn nhầm người. Vì cậu ta thì trong có vẻ ngốc thiệt. Nhưng mà cậu ta chính là một linh hồn tinh thiết.
Khôi giờ đây bắt đầu giải thích cho cậu hiểu tại sao cậu làm những việc ác tày trời như vậy mà lại không được xếp vào địa ngục. Là bởi vì đây chính là cái giá mà những kẻ trong kiếp trước đã gây ra với cậu. Thì giờ đây phải trả giá, và việc đó cũng là bình thường bởi vì có nợ thì phải trả thôi. Vì thế nên cậu được miễn tội.
Lục Văn nghe đến đây liền vui mừng khôn xiết cậu quỳ xuống cảm ơn người đàn ông trước mặt của mình. Khôi giờ bước ra khỏi ghế ngồi của mình bước đến bên cạnh đỡ cậu dậy : "Được rồi nào ngươi hãy đứng lên. Và giờ ta có một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Lục Văn thắc mắc hỏi : "Ngài có việc gì ? Ngài cứ nói ra nếu như ta giúp được."
Thần chết giờ đây thì thầm thật nhỏ vào tai của Lục Văn :
"Người có thể đầu thai làm con ta được không ?"
Nghe đến đây Lục Văn mắt chưa A mồm chữ Ô như quá bất ngờ. Cậu không thể nói chuyện thành lời mà run rẩy hỏi lại như không thể tin được.
"Làm con của ngài sao ? Nhưng mà tôi nghĩ mình không xứng đâu."
Khôi bậc cười trả lời : "Người không xứng thì còn ai xứng nữa hả ? Ta đã bỏ qua rất nhiều thời gian và các linh hồn để chọn một người như ngươi đấy.
Mà nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ không khách khí nữa. Ta nhất định sẽ không cho ngươi đâu thai thêm lần nào. Để linh hồn ngươi mãi mãi không được siêu sinh mà dần dần tan biến vào hư vô."
Khôi không thể mềm mỏng được nữa rồi. Mà lên lời hăm dọa Lục Văn, Lục Văn giờ đây lo lắng mà chau mày suy nghĩ cậu không biết phải lựa chọn ra làm sao cả. Thì giờ đây Khôi lên tiếng :
"Nếu người không đồng ý thì ta sẽ đi tìm người khác thay ngươi. Lúc đó thì đừng có mà hối hận nghe chưa."
Khôi quay lưng tính rời đi thì Lục Văn đã ngăn cản kêu tên anh. Khôi giờ đây quay lại mỉm cười đắc ý hỏi :
"Sao vậy ngươi có đồng ý làm con ta không ?"
Lục Văn cũng chẳng biết nói sao cả. Mà suy nghĩ thật kỹ thì đây có lẽ là một cơ hội dành cho cậu. Vì vậy cậu không thể bỏ qua nó được. Ngoài việc đồng ý bằng không. Sẽ có cơ hội sống lẫn hai.
Lục Văn lên tiếng trả lời trong sự ép buộc :
"Được tôi đồng ý. Tôi sẽ trở thành con trai của ông thưa thần chết..."