Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 47: Lâu Thành đáng thương

Lâu Thành lòng đầy căm phẫn rời đi, cái gì sao, hắn dù đến nơi nào cũng vô cùng được người tôn quý, đường đường là một cửu cấp dị năng giả, đứng trước mặt hai huynh đệ không có kiến thức kia, cũng chỉ là một cường đạo.

Âu Dương Hạc ngồi ở trên cây, nhìn Lâu Thành thở phì phì, ha hả cười cười, “Lâu lão nhân, bụng ngươi sao bẹp xuống như vậy, là bị đói sao? Hay là ngươi ăn nhầm đồ vật rồi bị tiêu chảy.”

Lâu Thành ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Hạc, nói: “Ngươi, lão bất tử này sao lại ở chỗ này?”

Âu Dương Hạc nhún vai, “Một đám học sinh ở nơi đó ríu rít, làm ta đau đầu, ta đến chỗ này trộm nhàn một chút.”

“Ngươi cũng thật nhàn nhã a!” Lâu Thành sờ cái bụng đang kêu ọt ọt, suy nghĩ nếu không hay mình tìm Âu Dương Hạc mượn chút dịch dinh dưỡng chắp vá chắp vá.

Âu Dương Hạc hít hít cái mũi, nói: “Âu Dương lão nhân, trên người ngươi có mùi canh gà a!”

Lâu Thành liền buồn bực, “Đừng nói nữa, gặp hia tiểu gia hỏa không biết tôn kính tiền bối, cơ hội gặp ta tốt như vậy không tới nịnh bợ thì thôi, cư nhiên còn nhổ nước miếng vào nồi canh gà ta muốn ăn, thật là ghê tởm chết.”

Âu Dương Hạc chớp chớp đôi mắt, ngay sau đó không kiêng nể gì mà nở nụ cười, “Ha ha ha, có ý tứ, ngươi không phải gặp con rắn nhỏ kia đi.”

Lâu Thành bĩu môi, “Trừ bỏ hắn còn ai không thức thời như vậy, lấy thanh danh của lão tử, người khác dù phải đói bụng cũng sẽ cung ta ăn ngon uống tốt, chỉ có con rắn nhỏ thối này, ăn một miếng thịt của hắn như gặm một cái xương trên người hắn vậy, giữ thật chặt.”

Âu Dương Hạc khinh thường nhìn Lâu Thành, suy tư nói: “Con rắn nhỏ kia thực thích nhổ nước miếng a!”

Lâu Thành nhìn Âu Dương Hạc, hỏi: “Âu Dương Hạc, ngươi suy nghĩ cái gì đâu!”

“Ta nghĩ tên tiểu tử thúi này chỉ không biết tôn kính trưởng bối còn không biết thương hoa tiếc ngọc, lúc trước còn chơi vật lộn với một thủy hệ dị năng giả, vẫn là một mỹ nữ trong học viện chúng ta, cồn nhổ nước miếng lên mặt tiểu cô nương nhà người ta, thật không hiểu phong tình!” Âu Dương Hạc tiếc hận, nhưng khóe mắt lại lộ ra vài phần đắc ý.

“Mỹ nữ? Ngươi nói mỹ nữ không phải công chúa khổng tước của học viện Tinh Hoa các ngươi - La Vân Khê đi” Lâu Thành tò mò hỏi.

Âu Dương Hạc ha hả cười cười: “Đúng vậy! Chính là nàng.”

Lâu Thành trợn trắng, “Nha đầu chết tiệt kia lớn lên xấu như vậy, khó trách làm con rắn nhỏ ghê tởm đến nhổ nước miếng.”

Âu Dương Hạc nhún vai, “Ngươi từ bên kia lại đây a?”

Lâu Thành buồn bực nói: “Vốn dĩ muốn đi cọ chút ăn, con rắn nhỏ làm ta ghê tởm ăn không nổi, còn muốn ta lăn.”

Âu Dương Hạc nhún vai, “Nhân gia chê ngươi lớn lên xấu, nhìn ngươi làm hắn mất khẩu vị ăn uống, đuổi ngươi đi mới đúng.”

Lâu Thành híp mắt, hung hăng trừng Âu Dương Hạc, “Ta nói Âu Dương lão nhân, ngươi có phải muốn đánh nhau hay không a!”

Âu Dương Hạc cọ cọ bầu rượu của mình, “Đánh thắng ngươi, lại không có rượu uống, uổng phí sức lực, lão tử không lãng phí thời gian.”

Lâu Thành nói: “Ngươi nếu đánh thắng ta, ta cho ngươi tín dụng điểm, cho ngươi đi mua rượu.”

Âu Dương Hạc tràn đầy khinh thường nhìn Lâu Thành, “Tín dụng điểm, ngươi có thể có bao nhiêu tín dụng điểm, mua loại rượu rẻ nhất sao?”

Lâu Thành ngây ngẩn cả người, một bên tự hỏi, một bên trộm xem tín dụng điểm còn lại trong thẻ của mình, nhìn đến 222 tín dụng điểm, Lâu Thành có chút hỏng mất, nha, thẻ tín dụng của mình xảy ra vấn đề gì vậy, là tiệm cơm nhà ai rút tiền, hôm nào mình nhất định phải đến cửa hảo hảo nói chuyện.

Âu Dương Hạc uống rượu đem chính mình uống nghèo, Lâu Thành cũng không có tốt đi nơi nào.

Lâu Thành thích tới cao cấp tiệm cơm dùng bữa, giá cả đồ ăn vốn dĩ đã đắt, Lâu Thành còn thích ăn rau dưa mới mẻ hiếm thấy, rất nhiều rau dưa đều cần dị năng giả hệ thực vật đào tạo trong thời gian dài, bởi vậy chi phí tiêu dùng của Lâu Thành cũng không ít so với Âu Dương Hạc .

Âu Dương Hạc nhìn động tác nhỏ của Lâu Thành, hừ hai tiếng, “Còn thừa nhiều ít tín dụng điểm a! Ta nói, nếu tín dụng điểm của ngươi không đủ, liền đi kiếm tiền đi, không cần để hôm nào đi ăn, đến khi thanh toán lại phát hiện tín dụng điểm không đủ, vô lại mắng nhân gia là mở hắc điếm, khi dễ người lớn tuổi như ngươi, ta nói, ngươi một bó tuổi còn quỵt nợ như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?”

Bị nhắc tới quá khứ bắt kham, tuy Lâu Thành nhất không biết xấu hổ, thế nhưng mặt cũng đỏ lên.

Tiệm cơm Lâu Thành đến đương nhiên không phải tiệm cơm bình thường, nếu là đồ ăn làm từ thực vật quý hiếm, không nói mấy trăm triệu, vài tỷ tín dụng điểm đều có khả năng, Lâu Thành ăn uống nhiều, vung tay gọi một bàn, không cẩn thận liền vượt mức chi tiêu.