Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 53: Đại mao, Nhị Mao, Tam Mao

Tầm mắt Sở Tiêu được đề cao không ít, nếu là lúc trước, thấy ngũ cấp tinh hạch y sẽ đỏ mắt, chính là, hiện tại y có thể một mình gϊếŧ một dị thú lục cấp, Sở Tiêu cũng không hề chấp nhất với ngũ cấp tinh hạch.

Lý Lị có chút kích động nhìn Âu Dương Hạc, có thể ngự không, đó là chuyện mà chỉ thất cấp cao thủ trở nên mới có thể làm, nếu có thể nịnh bợ đại nhân vật như vậy, ngày tháng sau này cũng không lo đói khổ.

Lý Lị nhìn hai người phía sau Âu Dương Hạc, kiều thanh nói: “Tiền bối, hai người phía sau ngươi là ai!”

Âu Dương Hạc nhìn Sở Giang Dật và Sở Tiêu, có chút hận sắt không thành thép nói: “Hai đồ đệ của ta.”

Khó được Sở Giang Dật và Sở Tiêu không phản đối, Sở Giang Dật còn nhẹ nhàng gật gật đầu, “Hạnh ngộ.”

Sở Tiêu thấy Sở Giang Dật gật đầu, cũng gật gật đầu, làm sư phụ Âu Dương Hạc cảm thấy mình vô cùng có mặt mũi.

Lý Lị kiều thanh nở nụ cười, “Hai đồ đệ của tiền bối, vừa thấy chính là nhân trung long phượng, tiền đồ vô lượng.”

“Như thế nào sẽ? Hai người bọn họ đều là thiên phú bình thường, tính tình lại không nhỏ, đặc biệt là cái này, còn không có thành niên, liền cả ngày ha ha ha, ha ha ha, giống con gà chọi, làm người khác phiền không chịu nổi……” Âu Dương Hạc chỉ vào Sở Tiêu, thập phần bất mãn nói.

Sở Tiêu gắt gao nắm nắm tay, hung quang trong mắt lóe sáng.

“Tiền bối nói giỡn.” Lý Lị che miệng, sóng mắt lưu chuyển, mang bộ dạng phong tình vạn chủng.

“Ta không nói giỡn! Ta nói chính là sự thật! Thiên tư của hai người bọn họ, còn kém cả ngươi! Tính tình lại lớn vô cùng.” Âu Dương Hạc thuận miệng nói.

Lý Lị thần sắc vui vẻ, nói: “Tiền bối nếu thu ta làm đồ đệ, mọi chuyện ta đều nghe ngài.”

Thanh âm mềm mại truyền vào trong tai Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc vẫy vẫy tay, “Không cần, không cần, thu hai đứa này làm đồ đệ đã làm ta phiền vô cùng, sao dám thu nhiều.”

Sở Tiêu hồng hộc nở nụ cười, “Nhị ca, đào hoa vận của lão nhân gia tới, không nghĩ tới, lão nhân khó coi như cư nhiên cũng bị nữ nhân nhìn trúng.”

Sở Giang Dật ngó Sở Tiêu một cái, “Không cần nói bậy, sư phụ chính trực tráng niên, cưới cho ngươi mười tám sư mẫu, đều không phải nói chơi.”

Ánh mắt Sở Tiêu cổ quái xoay chuyển trên người Âu Dương Hạc, “Dị năng của lão gia hỏa lợi hại hay không ta không biết, lão gia hỏa ở trên giường lợi hại hay không, ta cũng không biết.”

Sở Giang Dật trừng Sở Tiêu, “Không cần nói bậy.”

Mắt Sở Tiêu trợn trắng, “Ta nói chính là sự thật.”

Sở Giang Dật và Sở Tiêu thấp giọng nói chuyện, người khác có lẽ không nghe rõ lắm, nhưng Âu Dương Hạc là cửu cấp dị năng giả lại nghe rõ ràng, hai tiểu quỷ, trong đầu tất cả đều là một đống phế liệu.

Sở Tiêu không chịu tương nhận cùng đội lính đánh thuê, liền không thể biến thành hình thú, không thể biến thành hình thú, Sở Tiêu liền đành lấy hình người cõng Sở Giang Dật.

Sở Giang Dật ghé trên lưng Sở Tiêu, Sở Tiêu một bước một bước đi tới, trên mặt hồng hồng, Sở Tiêu cảm thấy lấy hình người cõng nhị ca, khoảng cách hai người càng gần một chút.

“Tiền bối, hai đồ đệ của ngươi là chuyện gì a!” Lý Lị thấy Sở Giang Dật được cõng, tức khắc nổi lên vài phần tò mò.

“Nga, hai cái đồ đệ của ta a! Phía dưới là tiểu tức phụ, mặt trên cái kia là lão thái gia.” Âu Dương Hạc thuận miệng nói.

“Hai vị xưng hô như thế nào!” Thấy Âu Dương Hạc không có hứng thú với mình, Lý Lị đem ánh mắt chuyển tới trên người Sở Giang Dật và Sở Tiêu trên người, đáng tiếc Sở Tiêu và Sở Giang Dật căn bản không để ý đến nàng.

“Mặt trên kêu Nhị mao, phía dưới kêu Tam Mao.” Âu Dương Hạc tâm tình sung sướиɠ bịa chuyện.

Lý Lị có chút kinh ngạc nhìn Âu Dương Hạc, không rõ đồ đệ của cao thủ như vậy, sao lại có cái tên tục khí đến thế, Lý Lị nháy đôi mắt, làm bộ thuần khiết vô tội nói: “Âu Dương tiền bối có phải còn một đồ đệ kêu đại mao a!”

Âu Dương Hạc lắc lắc đầu, “Không có a! Bầu rượu này của ta là đại mao, là đại sư ca của bọn họ, đại sư ca của bọn họ vô cùng khó lường, ta đều phải nhường nó ba phần mặt mũi!”

Sở Giang Dật đem vùi đầu vào lưng Sở Tiêu, Âu Dương Hạc đáng chết, dám bố trí huynh đệ hai người.

Âu Dương Hạc đi đến bên người Sở Tiêu, vỗ vỗ đầu y, “Tam Mao a! Ngươi có mệt không! Sư phụ thấy ngươi hình như rất mệt!”

Sở Tiêu lạnh lùng trừng Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc vuốt râu, “Tam Mao a! Ngươi trừng ta làm gì! Làm đồ đệ, phải nhớ kỹ quan trọng nhất chính là tôn sư trọng đạo, có biết hay không, ngươi tuy rằng người ngốc một chút, nhưng là vi sư có rất nhiều kiên nhẫn, nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.”

Sở Tiêu trừng Âu Dương Hạc, hoả tinh trong mắt văng khắp nơi, cuối cùng vẫn bảo trì trầm mặc.