Đêm đã khuya, trên ghế ngồi phía sau của chiếc xe Porsche Cayenne màu đen, có một đôi nam nữ đang làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt.
Trên người Lục Hướng Vãn mặc chiếc váy liền xộc xệch, lả lơi, cô ta bị người đàn ông trước người hôn rất mạnh, trở tay không kịp.
Cô ta hoảng hốt nắm chặt lấy áo sơ mi trắng của đối phương, miệng rêи ɾỉ không rõ tiếng.
"Ư... ư..."
Dương cụ to dài của người đàn ông đang khó khăn chen vào trong hoa huyệt chật hẹp nhỏ nhắn của cô ta, anh ta thở hổn hển, trầm giọng nói:
"Hướng Vãn, thả lỏng."
Lục Hướng Vãn bĩu môi: "Em... em không biết cách thả lỏng."
Cận Ngô nhíu mày, rút dương cụ ra khỏi hoa huyệt.
Anh ta giơ tay lấy chai dầu bôi trơn bên cạnh, qυყ đầυ chậm rãi trượt đến vị trí âm đế của người phụ nữ.
"Như vậy có cảm giác không?"
Lục Hướng Vãn thẹn thùng, gương mặt đỏ ửng.
"Ừm... có... có chút cảm giác."
Cận Ngộ không nôn nóng đi vào nữa, đợi trượt cho đến khi hoa huyệt của cô ta bắt đầu ướŧ áŧ, anh ta vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng day âm đế của cô ta, vừa cho dương cụ cứng nhắc lách vào.
"A..." Trong chớp mắt dương cụ đi vào trong, Lục Hướng Vãn không nhịn được kêu lên thành tiếng.
Cơn đau vì bị xé rách thoáng chốc mang đi tất cả sức lực của Lục Hướng Vãn, tay cô ta dùng sức tạo ra những vết xước trên lưng người đàn ông.
Đã dạo đầu hai mươi phút, cả cây dương cụ nhét chặt vào trong huyệt của cô ta.
Sự nhẫn nại của Cận Ngộ đã bị hao sạch, anh ta đã nhịn đến cực hạn.
Cận Ngộ không bận tâm đến Lục Hướng Vãn nữa, thấp eo xuống, không ngừng ra vào, qυყ đầυ thúc thật sâu vào miệng tử ©υиɠ của cô ta.
Lục Hướng Vãn kẹp chặt hai chân, cả người dao động vì sự di chuyển của Cận Ngộ, cô ta cắn môi, ngậm chặt miệng.
Dương cụ không ngừng mài vào trong hoa huyệt, dầu bôi trơn bị cọ sạch, đến khi bên trong lại trở nên khô khốc.
Cận Ngộ rút dương cụ ra, đổi bαo ©αo sυ mới.
Sau đó anh ta thâm nhập vào trong hoa huyệt chật hẹp của cô ta, sau khi thúc thật sâu vào trong, lại chậm rãi rút ra nửa cây, rồi lại chọc vào.
Cứ ra vào như vậy không ngừng.
Ngón tay còn đang vuốt ve khe thịt dính đầy dầu bôi trơn của cô ta.
"Ưʍ... ưʍ..."
Lục Hướng Vãn bắt đầu phát ra tiếng rên khe khẽ.
Cận Ngộ không ngừng rút ra đâm vào, mỗi lần qυყ đầυ đều chọc đến tận chỗ sâu trong hoa huyệt, tiếp xúc với chỗ mềm mại, sau đó lại rút ra.
Hơn nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở âm đế khiến cô ta không chịu nổi.