Cậu đi qua, không chút suy nghĩ vuốt ve một phen.
Mèo nhỏ tức khắc cảm giác được lòng bàn tay vuốt đuôi của mình, nhanh chóng cuốn lại một chút, cũng rút vào trong chăn.
Quý Phong không nhịn được cười ra tiếng, cách chăn vuốt một phen, rồi ngồi xếp bằng xuống.
Sau đó nhắm hai mắt lại, ý thức đi vào thư phòng một lần nữa.
Lần này cậu ở trong tư khố của mình chọn một chiếc vòng hồng ngọc thế nước rất tốt.
Bên trong không có một chút tạp chất nào, màu đỏ như máu dưới ánh sáng rực rỡ lóa mắt, phảng phất như có nước ở bên trong chen chúc nhau.
Sau khi ý thức của cậu thanh tỉnh lại, mở mắt nhìn lòng bàn tay mở ra, quả nhiên nhìn thấy vòng hồng ngọc ở trong tay mình.
Xúc cảm lạnh lẽo trong lòng bàn tay làm tâm tình cậu rất tốt, chỉ là khi nghiêng đầu đối diện với mèo nhỏ không biết mở mắt ra khi nào đang tò mò nhìn vòng hồng ngọc trong tay cậu.
Bộ dáng mèo nhỏ có chút kỳ quái, Quý Phong lấy vòng hồng ngọc nhẹ nhàng cọ cọ chòm râu của nó: "Làm sao, nhóc cũng biết đây là huyết ngọc?”
Cậu chỉ là nói đùa, đùa đùa mèo rồi đi tìm hộp đựng.
Khi cậu quay lưng đi không phát hiện, mèo nhỏ nhìn chằm chằm vào sau lưng cậu, biểu tình càng ngày càng nghi hoặc.
Nhưng khi Quý Phong xoay người, nó lại khôi phục bình thường.
Quý Phong lại đi một chuyến đến hội sở xa hoa tầng 7, giao vòng hồng ngọc này cho giám đốc Tiền.
Khi Giám đốc Tiền nhìn thấy vòng hồng ngọc vòng thì vô cùng kinh ngạc, kích động vạn phần, hắn còn chưa từng gặp qua hồng ngọc có tỉ lệ thế nước tốt như vậy, thái độ với Quý Phong lại càng cung kính thêm vài phần.
Quý Phong khá tò mò với lưu trình bán đấu giá, ở kiếp đầu cậu còn chưa từng xem qua, chỉ biết có một nơi như vậy.
Kiếp thứ hai là ở cổ đại, tuy rằng cũng biết phòng đấu giá cổ đại như nào.
Nhưng ở hiện đại…… lại chưa thấy qua.
Biết ngày mai chính là một lần bán đấu giá.
Quý Phong định 8 giờ tối mai đến xem, cậu kêu giám đốc Tiền cho cậu một tấm thiệp mời, giám đốc Tiền lập tức cho cậu một tấm thẻ VIP chí tôn.
Chỉ có những người tiêu phí chục triệu ở hội sở mới có thể có, nhưng giám đốc Tiền nhìn ra Quý Phong không tầm thường, cố ý giao hảo, trực tiếp cho một tấm.
Quý Phong không khách khí nhận thẻ, trở về Nhà họ Lưu, phát hiện Lưu Doãn đã về đến nhà.
Nhìn thấy Quý Phong mà kích động xông tới: “Tiểu Phong, có tin tức tốt muốn nói cho em, thật sự là tin tức rất tốt!”
Quý Phong cũng đoán được một chút: “Là cái gì?”
Lưu Doãn vốn dĩ muốn để Quý Phong đoán, nhưng chính hắn đã gấp không chờ nổi: “Ảnh Nghiệp Thạch Thị không lâu trước đó bị điều tra, đã lên hot search rồi. Ha ha ha, xứng đáng!”
Lưu Doãn mở điện thoại lên, tìm được tin đứng đầu cho cậu xem.
Quả nhiên ấn vào, hot search thứ tám:
# Ảnh Nghiệp Thạch Thị đừng giả vờ nữa. #
Hot search thứ mười sáu còn lại là
# Thạch tổng kêu oan. #
Click mở là một đoạn video, tin tức truyền thông phỏng vấn hơn một phút, là ở cửa lớn Ảnh Nghiệp Thạch Thị, Thạch tổng bị dò hỏi, bị chất vấn hình tượng công ty thanh khiết có phải giả tạo hay không, có phải hay có tồn tại việc trộm X lậu X không, trên khuôn mặt hàm hậu của Thạch tổng biểu tình nghiêm trọng, thở dài một tiếng: “Ảnh Nghiệp Thạch Thị chúng tôi tuyệt đối không tồn tại loại vấn đề này, chúng tôi bị oan uổng, xin mọi người tin chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ cật lực phối hợp điều tra, chỉ là trước khi có kết quả, hy vọng mọi người đừng nghe tin đồn bậy.”
Nói xong, đã được bảo tiêu che chở ngồi lên xe đi mất.
Lưu Doãn kích động không thôi, hả lòng hả dạ, đã sớm nhìn cháu trai Thạch Toàn Bằng kia không vừa mắt, nếu Thạch gia ngã xuống, để xem về sau hắn còn nhảy nhót như thế nào.
Quý Phong thật ra không nghĩ nhanh như thế, nhưng ngẫm lại Thạch gia làm nhiều chuyện ác ở thành phố C nhiều năm như vậy, lúc trước cậu còn đưa cho những người đối lập với Thạch thị những tin đó đều là sự thật, xem ra cha con Thạch gia đắc tội không ít người là thật.
Lưu Doãn quá vui vẻ, một hai phải lôi kéo Quý Phong đi uống một chén chúc mừng.
Quý Phong nghĩ nghĩ rồi đi theo, mấy ngày nay tuy rằng cậu không hỏi nhưng cũng nhìn ra Lưu Doãn vì chuyện Mạnh Du Văn mà tâm tình không thể nào tốt lên, hiển nhiên còn ở trong trạng thái thất tình, lần này đi uống một chén cũng mang suy nghĩ không say không về.
Quý Phong cùng Lưu Doãn đến một quán bar, còn hẹn Từ Lĩnh.
Chu Lập có việc nên không tới, chỉ có ba người bọn họ.
Từ Lĩnh bởi vì chuyện hợp tác với Quý Phong mà chăm sóc có thừa, Lưu Doãn nhìn mà đỏ mắt, dùng sức vỗ sau lưng Từ Lĩnh: “Đủ thân thiết, không hổ là anh em tốt, Tiểu Phong là anh em tốt của tôi, cậu là anh em tốt của tôi, đêm nay chúng ta không say không về!”
Từ Lĩnh chột dạ, khẽ khụ một tiếng: “Lưu Doãn, cậu say rồi.”
“Không có! Sao tôi có thể say được? Tôi một chút cũng chưa say……” Lưu Doãn ồn ào lên, lại rót một ngụm rượu lớn, ôm bình rượu lại lẩm bẩm một tiếng: “Tôi thật ra muốn mình say……”
Quý Phong và Từ Lĩnh nhìn nhau, Từ Lĩnh tiếp tục uống với Lưu Doãn.
Hai người nhanh chóng kêu được được, rót cho nhau.
Bọn họ ngồi ở ghế dài thứ ba, khi uống đến một nửa, ghế dài thứ tư rất nhanh có người tới, Quý Phong theo thói quen định liếc mắt nhìn, chỉ là một cái liếc mắt này lại đối diện với một gương mặt quen mắt.