Trong lòng Lý nữ sĩ dâng lên một chút bất an, cô ký giấy tờ, gọi kế toán công ty chuyển khoản rồi vội vàng rời đi.
Để lại Phong Hạo Vũ như đang suy nghĩ gì đó và Phong Thụy Tuyết rũ mắt, tóc dài che khuất ánh mắt ghen ghét điên cuồng.
Phong Thụy Tuyết không tin, Quý gia bọn họ chạy nạn vào trong núi, lúc ấy khốn cùng thất vọng thiếu chút nữa đói chết, nếu thật sự có bảo vật gia truyền gì đó, vì sao lúc trước không lấy ra?
Nhưng khi cha mẹ ruột chết, cô chỉ biết khóc.
Ngược lại là Quý Phong cùng tuổi cô phảng phất như lớn lên trong một đêm, lúc ấy hết thảy tang sự đều do Quý Phong và thôn trưởng cùng nhau xử lý.
Chẳng lẽ…… Cha mẹ ruột trước khi chết giao mấy thứ kia cho Quý Phong?
Cậu ta dám không nói ra? Cậu ta chính là cố ý!
Đồ vật tốt như vậy, cậu ta thế mà muốn độc chiếm?
Không được! Chuyện này tuyệt đối không được!
Khi Phong Thụy Tuyết ngẩng đầu, đã khôi phục lại bình thường, tầm mắt cô ta sóng sánh như ngậm nước, tò mò nhìn về phía giám đốc Tiền: “Vị Quý tiên sinh kia, thật sự là chủ bán?”
Giám đốc Tiền cũng không thích vị thiếu phu nhân Nhà họ Phong tương lai này, nhưng vẫn còn tu dưỡng nghề nghiệp: “Tất nhiên.”
Phong Thụy Tuyết thất thần, chờ khi hồi thần lại, giương mắt, phát hiện Phong Hạo Vũ đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trong lòng cô ta nhảy dựng, mất tự nhiên phất phất tóc mái bên tai: “Hạo ca ca, sao anh nhìn em như vậy?”
“Em đi với anh.” Phong Hạo Vũ mở một cúc áo âu phục, mặt vô cảm đi ra ngoài.
Phong Thụy Tuyết tâm thần không yên theo sau, cô đoán được Phong Hạo Vũ muốn hỏi cái gì, đơn giản là rốt cuộc có quen Quý Phong hay không.
Hai người bọn họ lớn lên giống nhau, Quý Phong lại họ Quý, hơn nữa còn lời nói lúc trước của Quý Phong, Phong Hạo Vũ có ngốc cũng có thể nghe ra điều không thích hợp. Cho nên, muốn biết chân tướng?
Phong Thụy Tuyết đi theo Phong Hạo Vũ trở lại gara ngầm, ngồi vào, Phong Hạo Vũ không nói chuyện, hắn hít sâu một hơi, nghiêng đầu vừa định hỏi Phong Thụy Tuyết, khi nghiêng mặt qua, nhìn thấy cô rũ mắt xuống rơi nước mắt.
Nện trên mu bàn tay, nước mắt bắn ra, lời chất vấn vốn đã bên miệng đến khi Phong Hạo Vũ nhìn thấy thì hóa thành đau lòng. Hắn vươn tay vuốt một lọn tóc rơi xuống của cô ra sau tai, ôm cô vào trong ngực: “Khóc cái gì? Anh chỉ muốn biết chân tướng. Chúng ta về sau là vợ chồng, có chuyện gì không thể nói với anh sao?”
Việc hắn không vui chính là đối phương giấu hắn chuyện gì đó.
Loại cảm giác này, giống như hắn bị cô bài xích ở bên ngoài.
Có thể tưởng tượng được mười năm trước, sống lưng nhỏ gầy của đối phương bước từng bước một cõng hắn về phía của sự sống, đối với hắn ngay lúc đó mà nói, bóng dáng nho nhỏ đưa lưng về phía hắn kia đã lưu lại ký ức khắc cốt ghi tâm.
Cho tới hôm nay, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm trên người đối phương từ lòng bàn tay truyền đến, làm hắn cảm thấy an tâm như vậy.
(Ủa rồi anh yêu cô ta hay yêu bóng lưng năm đấy cõng anh??)
Có lẽ do động tác dịu dàng của Phong Hạo Vũ làm cảm xúc Phong Thụy Tuyết bình ổn lại, cô ta đã sớm nghĩ xong lý do thoái thác: “Anh ta…… em đúng thật là có quen. Anh ta là thân thích của em năm đó ở trong thôn, là anh họ của em, cũng là cô nhi, chỉ là năm đó em…… rời khỏi núi, sửa tên đổi họ, anh ta cảm thấy em phản bội Quý gia, cảm thấy cha mẹ ruột em chỉ có một cô nhi là em, nhưng em……”
Phong Thụy Tuyết muốn có bảo vật gia truyền, nhưng hiện giờ cô ta đã đổi thành họ Phong, hộ khẩu cũng là ở Nhà họ Phong, nói cách khác, cô ta đã không có chứng cứ chứng minh mình là người nhà họ Quý.
Đây cũng là lý do vì sao Quý Phong muốn nói cho cô, muốn cô tức điên.
Nhưng cô ta không dám đánh cuộc, nếu nói ra cũng đại biểu cho việc năm đó sẽ bị công bố cho thiên hạ.
Mấy năm nay cô ta vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng Phong Hạo Vũ, muốn hắn yêu mình, nhưng mỗi lần hắn dịu dàng với một mình cô đều phải đề cập đến một đoạn quá khứ kia, lúc ấy đáy mắt hắn sáng ngời, so với người đang ở trước mắt hắn còn để ý hơn.
Mười lăm tuổi năm ấy cô hiểu ra, điều đó đại biểu cho cái gì.
Cho nên cô tuyệt đối không thể để Phong Hạo Vũ biết người lúc trước cứu hắn chính là Quý Phong.
Mà không phải là cô ta.
Phong Hạo Vũ tin, vuốt lưng cô trấn an: “Cậu ta muốn trách cũng nên trách anh. Lúc trước là anh một hai phải để em theo chúng ta đi, để em chịu ủy khuất rồi. Quý tiên sinh bên kia, anh sẽ đi giải thích.”
“Đừng đi!” Phong Thụy Tuyết hoảng lên, kéo ống tay áo của hắn: “Đừng…… Đều đã qua lâu như vậy rồi, em không muốn có liên quan gì với người lúc trước nữa. Hạo ca ca, anh đồng ý với em, đừng gặp lại anh ta được không?”
Phong Hạo Vũ cuối cùng vẫn đồng ý.
Mà bên kia, Quý Phong nhận được chuyển khoản 12 triệu, trực tiếp mang theo Từ Lĩnh vẻ mặt hoảng hốt đến công ty Từ gia, chuyển 10 triệu đầu tư còn lại qua.
Trên đường cậu giải thích với Từ Lĩnh, đây là vòng hồng ngọc vị kia tiên sinh đưa, nhưng không tiện tiết lộ cho nên cậu mới nói là đồ gia truyền.
Từ Lĩnh không hỏi nhiều, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.
Hắn mở miệng muốn hỏi chuyện Phong Thụy Tuyết, nhưng nếu Quý Phong không chủ động mở miệng, hắn cũng không muốn tìm hiểu việc riêng tư của người ta, ăn cơm xong đưa người trở về, đã 11 giờ đêm.