Nhưng việc này làm anh ấy vô cùng khó hiểu, truy hỏi vài lần, Lâm Yến cũng không có nói cho anh ấy biết lý do.
Việc này chặn ở Dương Thụ trong lòng nửa vời, anh chọc Lâm Yến đang trầm mê xem phim: “ Cậu sẽ không thật sự có ý với Tề Văn chứ?”
Lâm Yến giương mắt nhìn anh ấy, không nói chuyện.
Từ đôi mắt xinh đẹp nhưng không có cảm xúc, Dương Thụ dường như thấy bốn chữ “Thiểu năng trí tuệ”.
Dương Thụ: “Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi. Chẳng lẽ cậu còn còn có thể là Bồ Tát hiển linh, xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo?”
Môi Lâm Yến khẽ nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, cửa sổ xe bị người nhẹ nhàng gõ hai cái.
Cậu quay đầu nhìn lại.
Thanh niên có bộ dạng thanh tú hơi hơi khom lưng, lễ phép hướng trong xe cười cười: “Xin hỏi là Lâm Yến lão sư phải không?”
Lâm Yến hạ cửa sổ xe xuống, nghi hoặc lại không mất lễ phép hỏi: “Cậu là?”
Thanh niên tươi cười hơi dừng: “Lâm lão sư, chúng ta từng gặp ở công ty, tôi là Tề Văn.”
Lâm Yến hoàn toàn không có cảm thấy xấu hổ khi quên người ta, lãnh đạm gật đầu: “Xin chào.”
Tề Văn nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Lâm Yến, trong lòng nói thầm.
Tiền tổng nói với cậu ta rằng đã nói qua với Lâm Yến nhưng thoạt nhìn không giống như là đã đánh tiếng trước.
Tề Văn sửa sang lại suy nghĩ, mỉm cười đưa ra mời: “Nếu đã gặp nhau, không bằng chúng ta cùng nhau vào đi?”
Lâm Yến từ chối: “Không được.”
Tề Văn: “……”
Lâm Yến rũ mắt, ấn hai cái trên màn hình di động, tạm dừng phim nhựa: “Tôi là khách mời thần bí.”
Tề Văn: “……”
Vậy thì sao? Chẳng lẽ đi cùng cậu ta thì không thần bí sao?
Tề Văn tạm dừng hai giây, không ngừng cố gắng, thăm dò nhìn màn hình di động của Lâm Yến: “Lâm lão sư đang xem phim gì vậy? Có thể đề cử cho tôi không?”
Cậu ấy cúi đầu một lát, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Sắc mặt xanh trắng của nữ quỷ gắt gao nhìn cậu ấy chằm chằm qua màn hình, trong mắt chảy ra hai hàng lệ máu.
Tề Văn: “A a a!!”
Tay Lâm Yến run lên, di động nắm trong tay trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Cậu khom lưng nhặt điện thoại lên, nhìn về phía Tề Văn còn chưa bình tĩnh được, bình thường nói: “ Cậu khiến tôi giật mình.”
Tề Văn: “??”
Ai dọa đến ai?!
Lâm Yến lau đi lớp bụi dính trên màn hình: “Phim rất đẹp, nhưng cậu không cần kích động như vậy. Bộ phim này tên là《 Dưới gầm giường thật ẩm ướt 》.”
Tề Văn: “……”
Tề Văn nhìn vẻ mặt nghẹn cười của Dương Thụ, lại nhìn nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Yến, cứng đờ kéo kéo khóe môi: “Cảm ơn lão sư đề cử, tôi sẽ đi xem. Tôi không quấy rầy lão sư nữa. Tôi xin phép đi vào trước chờ ngài.”
Cậu ta ném xuống những lời này rồi nhanh chóng kéo rương hành lý rời đi.
Tề Văn sợ nếu còn tiếp tục ở lại thì chính mình càng đau tim thêm.
Chờ bóng dáng Tề Văn biến mất ở cuối con đường cạnh biệt thự, Dương Thụ rốt cuộc cũng nhịn không được cười ra tiếng.