Tuy Đã Thiết Lập Hình Tượng, Nhưng Không Nhập Vai Được Thì Phải Làm Sao

Chương 5: Đồ Khốn (5)

Editor: Cá

Wattpad: _Cas2619_

Tô Vân Thanh trở lại căn nhà thuê, chuẩn bị thu thập đồ đạc cá nhân rồi dọn ra ngoài.

Mới vừa mở cửa đi vào đi, liền thấy những mảnh giấy vụn rơi rớt trên sàn nhà.

Cậu nhặt một mảnh lên, mơ hồ có thể phân biệt ra huy hiệu của trường đại học quân sự đệ nhất... Từ kiếm cùng khiên thập phần cổ xưa tạo thành.

Chiến đấu cùng bảo hộ, là những tư tưởng và năng lực mà mỗi sinh viên tốt nghiệp cần phải nắm vững.

Tô Vân Thanh đem trang giấy ném về, đến trong phòng ngủ thu dọn một chút mấy thứ đồ tư nhân vừa mua, số lượng cũng không nhiều, nhét ở cặp sách vẫn còn dư dả.

Một tháng nữa trường học sẽ khai giảng, đến lúc đó liền sẽ có ký túc xá dành cho học viên, mà trong tháng này hắn cũng tìm được chỗ ở rồi.

Sau khi thu dọn tốt tư vật, Tô Vân Thanh từ trong phòng đi ra, động tác tùy ý ngồi ở phòng khách trên sô pha, lẳng lặng chờ đợi Trình Tử Nghi trở về.

Lúc này, Tô gia bên kia, nổ ra một cuộc cãi vã gay gắt.

Cưỡng bức hiến tủy, xé giấy báo nhập học và thói quen đánh đập, mắng nhiếc ngày thường... Những việc này, không ngừng làm mới ấn tượng của mọi người đối với Trình Tử Nghi.

Có lẽ là hắn ngày thường che giấu quá tốt, có lẽ là Tô Vân Thanh trước nay chưa từng nói việc gì ra bên ngoài, cũng có thể là không ai cố ý đi điều tra đối phương...

Mãi cho đến Tô Vân Thanh cùng Trình Tử Nghi xé rách mặt, những thứ được che giấu trong quá khứ đen tối, Trình Tử Nghi mới bất chấp tất cả, vạch trần tất thảy.

"Tôi không biện minh cho sự nghiêm khắc của mình, cũng tiếp thu lời chê trách của các người, nhưng không có lửa làm sao có khói, nếu nó thật là ngoan ngoãn hiểu chuyện, tôi như thế nào lại tàn nhẫn hạ tay với một đứa nhóc?" Trình Tử Nghi thở dài nói, "Hiện tại ăn một chút giáo huấn, sẽ rút ra được bài học kinh nghiệm, tốt hơn hết là nên xông vào cái giỏ lớn hơn trong tương lai! "

Tô Nghiêu cau mày. Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao trong mắt một số người, hủy hoại tương lai của đứa trẻ chỉ tương đương với bài học.

Ngay cả hắn cùng Tô Trạch ghét nhất là Tô Vân Thanh, cũng sẽ không muốn cố ý đem đối phương dẫm xuống bùn, trừ phi là cậu tự tìm.

Tô Trạch cười nhạo một tiếng, nói, "Cách nuôi dạy con của ông, chúng ta không hiểu lắm, nhưng mà xé bỏ thư trúng tuyển của người khác, là trái pháp luật, báo trước với ông một tiếng."

Trình Tử Nghi nhìn vài vị tiểu bối, nghĩa chính từ nghiêm nói, "Về chuyện này, ta sẽ tự tay xử lý, tôi đã đến trường đại học cùng giáo viên của hắn nói chuyện, Vân Thanh tính cách không tốt, có khuynh hướng bạo lực, tôi hoài nghi có chút vấn đề về tâm lí, ghi danh vào trường nếu có vấn đề xảy ra với giáo viên và học viên thì sẽ không chịu trách nhiệm."

"Ông muốn nói hắn chính là bị bệnh tâm thần?" Trình Tử Phong vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc chậm rãi mở miệng, nhưng lời nói lại không giống bề ngoài trang trọng, "Mở miệng ra liền có thể nói như vậy, tôi còn cảm thấy đầu óc ông mới là có vấn đề, xuất hiện ảo giác, không bằng đến bệnh viện tâm thần an dưỡng thật tốt."

Trình Tử Nghi co rúm lại, bả vai gã run lên, nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Tần, "Năm đó sự tình là tôi không đúng, nhưng là nhiều năm như vậy, tôi cũng không cầu cái gì, chẳng sợ cả đời vào không được gia môn, không được gia môn chấp nhận, cũng không có vấn đề gì... Như vậy liền tính, ngươi vẫn bị hãm hại sao?"

Tô Tần đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, "Đây chỉ là lời nói nhất thời của Tử Phong, ngươi không cần phải xen vào, đưa đi bệnh viện tâm thần làm cái gì."

Trình Tử Nghi trong lòng vừa vững, kiềm không nổi ý cười.

Tô Tần nói, "Trực tiếp áp đi tiền tuyến thì tốt rồi, chiến tranh cùng máu chính là lễ rửa tội tốt nhất, nếu may mắn không chết, thì tật xấu gì cũng có thể chữa khỏi."

Trình Tử Nghi dưới chân lảo đảo, môi ngăn không được có chút run run.

Tô Ninh Hi thấy không khí thật sự là ngưng trọng, bất đắc dĩ khuyên song thân, "Trình thúc thúc cũng là vì tốt cho Tô Vân Thanh, sự tình nhà bọn họ, chúng ta chỉ nghe một sớm một chiều, còn chưa rõ nhà bọn họ thế nào, thật không dễ dàng can thiệp vào để quản lí."

"Ninh Hi......" Trình Tử Phong nhìn đứa con trai út, nhẹ nhàng nhắc nhở nói, "Hắn không phải thúc thúc của ngươi, tối hôm nay, suy nghĩ của ngươi có chút không đúng, một hồi đến thư phòng của ta."

Một bên Tô Nghiêu cùng Tô Trạch liếc nhau, đã là nhẹ nhàng thở ra, lại là có chút lo lắng.

Bọn họ đã sớm phát hiện Tô Ninh Hi đặc biệt không thích Tô Vân Thanh, nhưng đây là chuyện rất bình thường, cả hai bọn họ cũng không thích, ai biết phụ thân có đứa con riêng, nhất định liền có ánh nhìn không tốt.

Nhưng việc riêng ra việc riêng, không thể cùng việc vi phạm pháp luật nhập làm một.

Không thích liền không thích, muốn gây khó dễ liền làm, anh em ruột thịt còn đều hay đánh nhau, huống chi là một đứa con riêng.

Nhưng hiến tủy quá liều, chính là nguy hiểm đến tính mạng, xé thư thông báo, cũng chính là hủy hoại tương lai của người khác.

Tô Vân Thanh ngày thường rất thành thật, trừ bỏ sinh ra chính là "Nguyên tội", không có làm cái gì ảnh hưởng đến bên ngoài.

Thậm chí không nghĩ tới việc chia cắt tài sản, còn gấp không chờ nổi muốn thoát ly quan hệ...

Ninh Hi có thể là đầu óc nông cạn, vô tình bị lời nói của Trình Tử Nghi ảnh hưởng, chờ ba ba cẩn thận hướng dẫn, điều chỉnh trở về thì tốt rồi.

Bọn họ lo lắng chính là, ba ba hướng dẫn lại không được nhẹ nhàng giống như cha, cũng không biết em trai có thể hay không sẽ khóc nhè.

Tô Ninh Hi mếu máo, không hề mở miệng.

Tô Tần phái người đi điều tra mười mấy năm tư liệu, đem Trình Tử Nghi đưa về trong nhà trước, còn phái Lê thúc đi theo.

Hắn giao đãi nói, "Nếu là thấy Tô Vân Thanh, liền đem người mang về, về việc thư thông báo trúng tuyển, chúng ta sẽ nghĩ cách, để nó cùng Trình Tử Nghi tách ra, miễn cho xảy ra chuyện."

Lê thúc gật gật đầu đáp ứng, hắn tuy rằng cảm thấy đứa con hoang thực chướng mắt, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, đặt ở Trình Tử Nghi bên người chịu ngược, cũng có chút không thể nào nói nổi.

Lê thúc hơi lo lắng nhìn về phía Trình Tử Phong thượng tướng, mặt khác lại nhìn đến tên gia chủ họ Tô gia, đang an bài người đi hầm chút canh bổ

Lê thúc: "..."

Mấy năm nay, cũng cũng chỉ có Tô Vân Thanh cảm thấy hứng thú đối với canh bổ và đồ tráng miệng do thượng tướng làm, mặt khác ba vị thiếu gia kia, đều là ăn một lần phun một lần.

Đại khái là khẩu vị của hắn cùng thượng tướng, đều tương đối độc đáo đi.

Ngoài dự đoán chính là, Lê thúc đi mất cả một đêm, trong lúc đó đã gửi thông tin cho thấy không có việc gì, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, mới trở lại Tô gia.

Đứng ở trước mặt mọi người, Lê thúc há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Trình Tử Phong đưa mắt nhìn phía sau Lê thúc, hỏi, "Tô Vân Thanh không cùng ngài trở về?"

Tô Tần thở dài, "Thư thông báo này, còn muốn dẫn nó đi làm bù... Để ta tự mình qua đi một chuyến đi."

Lê thúc lắc lắc đầu, nói, "Hẳn là không cần, thư thông báo kia đã được dán trở lại rồi."

Tô Nghiêu một bên lo lắng nhìn Tô Ninh Hi đang tránh ở trong phòng ngủ, một bên thuận miệng nói, "Nguyên lai chỉ là xé rách một chút sao, nếu vậy thì dán về là được."

Học viện Quân sự đệ nhất không có vì vậy mà so đo.

Lê thúc trả lời, "Ngay lúc đó thật là xé thành mảnh nhỏ, so với từ máy nghiền giấy lấy ra tốt hơn một chút."

Tô Trạch vẻ mặt kinh ngạc, "Kia như thế nào có thể dính lại được... Hắn dán suốt một đêm phải không?"

Chỉ là não bổ, là có thể tưởng tượng đến cảnh đối phương quỳ gối trong một góc, rơi nước mắt, đôi tay run rẩy, nỗ lực trò chơi ghép hình, rồi dán về bộ dáng ban đầu.

Lê thúc dừng một chút, nói, "Không phải, hắn để Trình Tử Nghi liều mạng dán một đêm."

Tô gia: "......"

___Đăng tải tại W4ttp4d: _Cas2619_ ___