Nữ Phụ Không Học Tập Sẽ Chết

Chương 6

Giám đốc nhà hàng nói xong câu này, người con trai dừng bước.

“Vị tiểu thư kia…” Giám đốc nhà hàng bình tĩnh lại một chút.

Trong tay ông ấy luôn cầm tấm thẻ của vị tiểu thư kia, hai tay nhẹ nhàng cẩn thận nâng lên, đưa đến trước mặt người con trai: “Khi vị tiểu thư rời đi, tấm thẻ đã ở trên bàn của cô ấy.”

“Đúng số thứ tự?” Người con trai hỏi.

“Không có sai sót gì ạ.” Giám đốc nhà hàng vội vàng mở ra.

Tấm thẻ nhỏ bị ông ấy cầm dọc đường, có chỗ bị mồ hôi tẩm ướt.

Sau khi mở ra thì chữ viết lại hết sức rõ ràng, ở chính giữa tấm thẻ rõ ràng là con số “9” màu đen không có gì nổi bật.

Lúc này bọn họ đã đi đến trước thang máy.

Đây không phải là thang máy khách sạn mà mọi người thường dùng, mà là một thang máy chuyên dụng phía sau ngã rẽ, nằm ở chỗ sâu nhất của đại sảnh.

Các phục vụ đi đón người cùng với giám đốc nhà hàng đều tự giác không đi theo.

Hiện tại nơi này trừ người con trai và giám đốc ra, chỉ có hai người đàn ông cao lớn mặt không cảm xúc đứng phía sau anh ta.

Ánh mắt người con trai lạnh lùng lướt qua tấm thẻ nhỏ kia.

Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, đột nhiên càng thêm vẻ tĩnh lặng hơn.

Giám đốc nhà hàng đợi một lát, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Boss trẻ tuổi của ông ấy vốn có gương mặt tuấn mỹ không thua kém bất cứ minh tinh thần tượng nào.

Đường nét khuôn mặt sắc sảo hoàn mỹ, giống như bậc thầy điêu khắc hàng đầu thế giới đã từng dao từng dao một mà tỉ mỉ điêu khắc thành.

Lúc này môi mỏng của đối phương mím chặt, đường nét dưới cằm căng ra một đường vòng cung xinh đẹp.

Lông mi dài mà rậm hơi rủ xuống, che khuất ánh mắt của anh ta.

Khiến giám đốc nhà hàng hoàn toàn không có cách gì từ trên gương mặt không bộc lộ cảm xúc này mà suy đoán được tí vui giận nào.

Ngón tay thon dài đưa ra, lấy tấm thẻ từ trong tay giám nhà hàng.

“Ừ.” Người con trai đáp lại một tiếng đầy thờ ơ.

Ánh mắt anh ta chuyển hướng sang số tầng thang máy không ngừng hạ xuống, rồi im lặng.

Lúc giám đốc nhà hàng đang cho rằng boss nhà mình không còn gì dặn dò, đột nhiên nghe thấy đối phương lên tiếng: “Bữa tối…”

Người con trai dừng lại một cái, âm thanh chậm rãi tiếp tục hỏi: “Hợp khẩu vị của cô ấy không?”

“Vâng vâng vâng.” Giám đốc nhà hàng nói một tràng liên tục: “Chúng tôi đứng bên đây thấy vị tiểu thư này đến nhà hàng, lập tức dựa theo dặn dò trước đó của ngài, đã điều chỉnh thực đơn bữa tối.”

“Tiểu thư hẳn là vừa lòng, một bàn đồ ăn kia của cô ấy cũng không thừa lại gì. Nước trái cây sau cùng còn gọi phục vụ thêm hai lần.”

“Ừ.”

======

Tần Tịch và mấy người Đường Lăng phải gần đến ba giờ sáng mới ngủ.

Buổi sáng, trời vừa tờ mờ sáng, đồng hồ sinh học lại đánh thức cô dậy.

Cô mở mắt, rèm che nắng dày che khuất ánh nắng bên ngoài, trong phòng vẫn là một mảng tối tăm.

Là căn phòng Âu Dương Nguyệt đặt.

Tần Tịch mở to mắt ngẩn ngơ vài giây, mãi đến lúc chóp mũi ngửi được mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng và có chút đắng của cỏ roi ngựa mà Đường Lăng quen dùng.

Lúc này cô mới phản ứng lại, người nằm bên cạnh mình, hơi thở chậm rãi đều đặn là Đường Lăng.

Đúng rồi.

Cô nhớ lại.

Bản thân cô lại sống lại rồi.

Về lại lúc ban đầu mọi thứ chưa xảy ra.

Đêm qua, bốn chị em kí túc xá các cô tụ tập lại với nhau, ăn bữa cơm thịnh soạn, chúc mừng cô cuối cùng đã bỏ ý định chuyển chuyên ngành.

Trong lúc mông lung, Tần Tịch không nhịn được mà duỗi tay nhéo hai má mình một cái.

Có chút đau.

Tất cả chuyện này đều không phải giấc mơ.

Tâm trạng của cô trong nháy mắt đã tốt lên.

Tần Tịch nhẹ chân nhẹ tay xoay người xuống giường, toàn bộ căn phòng đều trải thảm trải nền thật dày.

Cô cẩn thận mở cửa phòng ngủ, đi đến ban công lớn ở phòng khách căn phòng.

Ban công bị cửa sổ sát đất bằng thủy tinh đóng kín toàn bộ, Tần Tịch cũng không để ý.

Cô đưa tay chạm lên cửa kính.

Lúc này còn rất sớm, đa số tất cả mọi người khắp thành phố A vẫn còn đang trong giấc mộng.

Căn phòng của các cô nằm ở tầng hai mười bảy, đưa mắt nhìn ra, các tòa nhà cao ốc san sát nối tiếp nhau.

Các điểm chấm nhỏ của đèn đường chiếu sáng quốc lộ.

Xa xa có một số người dậy sớm hơn đã lái xe qua lại.

Khói lửa nhân gian, không có gì hơn vậy.

Lòng bàn tay cảm thấy thủy tinh hơi lạnh, kéo mạch suy nghĩ bay xa của Tần Tịch trở lại.

“Cậu dậy rồi sao?” Giọng nói có hơi khàn của Đường Lăng truyền đến từ phía sau cô.

Cô ấy đi tới, nhìn xuống phong cảnh thành phố cùng với Tần Tịch: “Ngủ không ngon sao?”

“Ngủ khá ngon.” Tần Tịch quay đầu nhìn cô ấy, “Chỉ là cảm thấy thời gian thật tốt, không thể lãng phí.”

Dáng vẻ của cô tràn đầy sức sống, làm Đường Lăng cũng cười cười.

Tần Tịch quay người rồi đi đến phòng của Âu Dương Nguyệt: “Tớ đi gọi các cậu ấy dậy ăn sáng đây, một lát về trường học đi. Chỗ trống trên hồ sơ tối qua, còn có một đống tư liệu cần phải tra đấy.”

Bốn người nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong, lập tức đi đến nhà hàng khách sạn ăn buffet sáng.

Âu Dương Nguyệt vẫn theo thói quen vừa ăn sáng vừa cập nhật đổi tin tức.

Hai tai Đường Lăng vẫn đeo tai nghe như trước đây, luyện khả năng nghe tiếng anh.

Sơ Hạ yên lặng mà chuyên tâm ăn đồ ăn, là người thục nữ nhất.

Tần Tịch nhìn nhìn cử chỉ quen thuộc của ba người bạn tốt, không nhịn được lại cười một cái.

“Nè, các cậu xem cái này đi.” Âu Dương Nguyệt đưa điện thoại cho Tần Tịch.

Trên màn hình là một mục tin tức kinh tế tài chính.

Trong nhà Âu Dương Nguyệt sản xuất và kinh doanh dụng cụ y khoa, cô ấy lại là con gái một trong nhà, tương lai chắc chắn sẽ tiếp nhận công ty trong nhà.

Cha mẹ yêu cầu rất nghiêm khắc với cô ấy, nghe nói lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu đào tạo hiểu biết của cô về phương diện này.

Cho nên cô ấy cũng có thói quen mỗi ngày, lúc ăn sáng đều cập nhật tin tức kinh tế tài chính.

“Lạc thị.” Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt về phía Tần Tịch, “Tối hôm qua Lạc thị mới ra tay chơi lớn kia mà.”

Ánh mắt Tần Tịch hơi dao động.

Trên màn hình di động của Âu Dương Nguyệt, rõ ràng là một hình ảnh.

Vẻ mặt của nam thanh niên mặc bộ âu phục khéo léo có chút lạnh nhạt, đường nét khuôn mặt sắc sảo.

Nước da hơi trắng ngần, thoạt nhìn khiến anh ta có vẻ trẻ tuổi hơn một ít.

Vẻ ngoài mang tính lừa gạt cực cao đây, về sau gần như trở thành biểu tượng của người này.

Về sau chờ anh ta ung dung thản nhiên mà kiểm soát được toàn bộ quyền lực của gia tộc Lạc thị, quét sạch những người phản đối anh ta, từng người từng người một.

Trước mặt người ngoài, vẫn là một dáng vẻ vô hại, thậm chí sẽ theo bản năng mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức bảo vệ của người khác.

“Anh ta lại thu mua hai thương hiệu nữa rồi.” Âu Dương Nguyệt than thở: “Đây là tin tức của sáng sớm mà. Cho nên người cực kì cực kì may mắn tối qua mà tỉnh dậy, thì sẽ phát hiện ra hàng xa xỉ trong tủ của mình, lại có thể dư ra hai loạt quần áo và túi xách. Chao ôi, đây mới thật sự là nằm thôi cũng thắng đó!”

“Phụt…” Tần Tịch cười ra tiếng.

“Nhưng mà… Làm sao tớ thấy cảm giác này có chút vi diệu nhỉ?” Âu Dương Nguyệt sờ cằm, “Cậu nhìn đi!”

Cô ấy còn lôi kéo Tần Tịch phân tích: “Có giống cảm giác người chồng đánh dẹp đế quốc thời trang bên ngoài, người vợ nằm ở nhà thu quần áo và túi xách không?”

Tần Tịch: “...”

“Ôi!” Âu Dương Nguyệt lại thở dài một hơi, “Cho nên người cực kì may mắn tối qua kia, thật sự vô cùng may mắn nha. Không chỉ có được váy và túi xách xinh đẹp. Còn có một anh chàng siêu đẹp trai đánh hạ giang sơn này cho bạn… Cả tinh thần và vật chất đều thỏa mãn, cuộc đời thật sự chiến thắng quá rõ ràng!”

Đường Lăng gỡ tai nghe xuống, đúng lúc nghe được mấy câu cuối cùng.

Cô ấy tò mò nhìn về phía Tần Tịch.

Tần Tịch nhún nhún vai với cô ấy, đành chịu mà buông lỏng tay.

Có đôi khi suy nghĩ của Âu Dương Nguyệt sẽ lại thốt ra những cái giật mình như vậy.

Các cô dù sao cũng đã quen rồi.

“Được rồi Âu Dương.” Kiều Sơ Hạ đặt một ly nước cam ở trước mặt Âu Dương Nguyệt, tốt tính cười, “Ăn cơm đi.”

Cô ấy dừng một chút: “Chúng ta không có anh chàng siêu đẹp trai đánh hạ giang sơn như thế, cho nên đành phải ăn no uống đủ, lên tinh thần rồi tự mình đánh hạ giang sơn thôi.”

“Đúng đúng đúng!” Âu Dương Nguyệt uống một ngụm lớn nước cam một cách khí phách, “Tự mình đánh hạ giang sơn, phong cảnh vô cùng tốt đẹp. Ăn cơm, sau đó về trường.”

Cô ấy cởi mở nhiệt tình, tính tình không vòng vo.

Đây cũng là điểm Tần Tịch thích nhất ở cô ấy.

Bốn người tiếp tục ăn bữa sáng của các cô, tối hôm qua các cô bận đến nửa đêm, lại điên cuồng sử dụng não, mỗi người cũng đều ăn không ít.

Các cô đang ăn vui vẻ, hướng cửa nhà hàng đột nhiên truyền đến một trận ồn ào nhỏ.

Đúng lúc Âu Dương Nguyệt vừa đi lấy trái cây về.

Tính hiếu kỳ của cô ấy mãi mãi xếp ở ngôi vị hạng nhất, lập tức rướn cái cổ dài nhìn về phía cửa.

Bàn của các cô ở vị trí tương đối sâu bên trong nhà hàng, cách cửa sổ thủy tinh sát đất khá xa, cách chỗ lấy đồ ăn cũng không xa.

Từ chỗ các cô nhìn qua, chỉ có thể thấy hình như khoảng bảy tám người đang tụ tập ở cửa, không biết đang làm cái gì.

“Có minh tinh đến sao?” Âu Dương Nguyệt tò mò.

Nơi này xem như là khách sạn số một số hai ở thành phố A, thường thường sẽ có minh tinh ở lại.

Kiều Sơ Hạ nghe nói, cũng có chút tò mò nhìn qua.

Rất mau, người tụ tập ở cửa tản ra.

Chỉ có hai người đi vào nhà hàng.

Đi bên phải, là một người con trai trẻ tuổi.

Vóc dáng rất cao, vẻ ngoài anh tuấn, khóe môi hơi hơi cong lên, thoạt nhìn rất ân cần.

Còn người bên trái anh ta…

“Lạc Phỉ!” Âu Dương Nguyệt chợt trợn to mắt, nhỏ giọng mà kinh ngạc thốt ra tiếng.

Nhưng mà có tò mò hơn nữa, cô ấy cũng không nhìn chằm chằm đối phương.

Âu Dương Nguyệt quay đầu rất nhanh, lấy điện thoại di động của mình ra.

Ngay hai mươi phút trước, cô ấy mới vừa cập nhật tin tức của Lạc thị.

Còn chia sẻ cho Tần Tịch.

Âu Dương Nguyệt vừa tìm hình ảnh tin tức vừa nãy mình mới nhìn thấy trên điện thoại di động, cùi chỏ vừa đυ.ng đυ.ng Tần Tịch: “Bé Tiểu Tịch bảo bối, cậu xem xem phải không? Là hình ảnh nãy tớ mới cho cậu xem đấy. Là anh ta phải không?”

Tần Tịch hơi hơi mỉm cười với Âu Dương Nguyệt: “Tớ xem xem nào.”

Vẻ mặt cô thờ ơ nhìn về phía Lạc Phỉ, đã thu lại ý cười từ lâu.

Thanh niên trẻ hơn một chút so với lần đầu cô gặp hắn trước đây, vẫn chưa có vẻ u ám giống như không có cách nào khiến hắn vui vẻ lên sau này.

Vẻ ngoài vẫn hết sức trưởng thành, đứng thẳng người lên, là kiểu người con trai xinh đẹp dù ở trong đám đông thì liếc mắt một cái cũng sẽ bị nhận ra.

“Phải không? Phải không?” Âu Dương Nguyệt nhỏ giọng giục hỏi cô.

Vì trong nháy mắt này, Lạc Phỉ và đồng nghiệp đã đi về phía các cô.

“Ừ.” Tần Tịch thu ánh mắt lại, lại hơi nở nụ cười với bạn tốt lần nữa, “Rất giống.”

“Đúng chứ!” Âu Dương Nguyệt cười hì hì, “Ăn nó rồi chúng ta đi đi.”

Bình thường tuy rằng Lạc Phỉ kín tiếng, tấm hình cũng là trên tin tức kinh tế tài chính.

Nhưng hắn xuất hiện ở nhà hàng buffet của khách sạn năm sao dưới trướng mình, cũng nhanh chóng đã bị vài người nhận ra rồi.

Lúc Tần Tịch các cô đeo túi đi qua từ bên cạnh bàn hắn ngồi, đã có hai ba người đến gần, đang chào hỏi hắn một cách nhiệt tình.

Âu Dương Nguyệt tò mò thì tò mò, ánh mắt cũng chỉ vội vã nhìn lướt qua rồi lễ độ mà thu về.

Tần Tịch và Đường Lăng dứt khoát mắt không liếc mà tiếp tục đi đến cửa nhà hàng.

Mãi đến khi ra khỏi cửa nhà hàng, Âu Dương Nguyệt mới thở ra một hơi: “Cảm giác người thật còn dễ nhìn hơn đấy! Chân dài kia thật là… Chậc chậc chậc!”

“Vậy vừa rồi sao cậu không đi xin phương thức liên hệ đi?” Kiều Sơ Hạ trêu đùa cô ấy, “Không phải xưa nay cậu thấy soái ca đều sẽ không bỏ qua sao?”

“Người này không được!” Âu Dương Nguyệt lắc lắc đầu, “Người này không chọc nổi!”

Hình như cô ấy còn muốn nói cái gì đó, vô ý thức quay đầu lại nhìn về phía nhà hàng.

Tiếp đó, đột nhiên Âu Dương Nguyệt trợn to mắt.

“Vị bạn học này.” Sau lưng Tần Tịch các cô truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của thanh niên.

“Xin hỏi, đây là đồ của bạn sao?”

Hắn hỏi.