Môn chủ bị nàng đẩy tới Quan Tinh đài, mặc dù cao mấy chục trượng, với lão đầu kia mà nói chẳng qua chỉ là hạ xuống lầu đơn giản. Quả nhiên, rất nhanh đã thấy ông ta phi người bay lên.
Bộ mặt giả vờ đau lòng, “Ai da, tiểu Li nhi của ta có thể mưu sát sư phụ chứ. May mà mấy năm gần đây, ta đổ phân đổ nướ© ŧıểυ cho ngươi, thật vất vả mới nuôi ngươi lớn như thế. Vậy mà bây giờ ngươi đối với ta như vậy.”
Mấy thủ đoạn này, từ nhỏ đến lớn, cũng không biết dùng biết bao nhiêu lần, nàng thật sự không có cách nào cả. Dù sao sư phụ cũng có ân với mình, nói cách khác, cái mạng này của nàng đều là ông cho.
Ông muốn nàng làm gì, nàng chắc chắn phải đồng ý. Chỉ có điều, việc này quá trọng đại, nàng cũng rất lo lắng sẽ làm hỏng việc của ông. Lúc này tâm trạng mới dịu lại một chút, “Sưư phụ, đại điển tế tự không phải việc nhỏ, đây là ngày mà toàn bộ Thiên Dạ đều cực kỳ coi trọng.
Người là người mọi người tôn kính nhất. Người để con đi, đến lúc đó để lộ, ngưười còn muốn lăn lộn ở Thiên Dạ n hay không?” Nàng biết vị sư phụ này luôn luôn cứng đầu, nhưng cũng không ngờ đến ông sẽ cứng đầu đến mức này.
“Haizz, tiểu Li nhi, ta phát hiện sau khi con quay về Phượng gia đã trở nên dông dài như vậy. Chuyện này có thể lớn bao nhiêu chứ, dù sao người khác không nhìn thấy mặt của con, làm sao lộ ra được.” Vẻ mặt của lão đầu tử tỏ vẻ không sao cả.
Phượng Ly thở dài, “Vậy kỳ nghệ của người, cùng Đế Huyền sư thúc chẳng qua là tám lạng nửa cân.” Nàng đã từng may mắn một lần thấy được cục diện hai người đánh cờ, hiện tại nhớ đến đều rất xấu hổ.
Hai người đều là tám lạng nửa cân, có đôi khi còn vì tranh mấy con cờ mà mặt đỏ tới mang tai. Quả nhiên chẳng ai hoàn mỹ, đều là hai nhân vật trong truyền thuyết nhưng hết lần này tới lần khác lại chơi xấu nhau.
Lời này của Phượng Ly là đâm chọt đến chỗ đau của ông, “Con cái đồ nha đầu chết tiệt kia nói cái gì đó? Cái gì gọi là ta và hắn tám lạng nửa cân. Chút kỳ nghệ của hắn có thể so với ta sao?” Lão đầu vô cùng khinh thường nói.
Chỉ sợ ngươi còn không bằng y nữa, đương nhiên câu nói này, Phượng Ly không dám nói ra, nếu không người bị vứt xuống Quan Tinh đài có lẽ chính là mình.
“Tiểu Li nhi, con cũng đừng mặt mày sầu khổ nữa, dù sao trước kia con cũng đi theo vi sư đến đại điển tế tự, phải làm gì con cũng vô cùng rõ ràng. Vi sư để con đi thay, còn không phải để con nhanh chón quen thuộc sao, dù sao một ngày nào đó, vi sư sẽ giao tất cả đồ vật đều đưa cho con.”
Thấy vẻ mặt buồn bã của nàng, lúc này lão nhân mới thu nụ cười, nghiêm mặt nói. Địa vị của ông là đứng đầu trên toàn bộ đại lục, Phượng Ly là truyền nhân duy nhất của ông, tất cả mọi thứ của ông cần có người kế thừa.
Bên ngoài ông nói muốn đi đánh cờ, nhưng thực tế là cho Phượng Ly một cơ hội trưởng thành. Hiện tại nếu trực tiếp công bố Phượng Ly thay thế ông, người trong thiên hạ sẽ có lo lắng, dù sao cũng là một dịp trọng đại như vậy.
Cho nên ông đành phải từng bước từng bước một. Lần này trước tiên để Phượng Ly thay thế ông. Phượng Ly biết người này tuyệt đối sẽ không không có phép tắc như thế. Những năm gần đây, ông nghiêm khắc với mình, nàng mới trở thành như bây giờ.
Ông hi vọng mình trở nên tốt hơn, “Con đã biết rồi.”
“Vi sư tin tưởng con nhất định có thể trở thành nhân vật vi sư tài giỏi. Tiểu Ly nhi, con nhất định phải nhanh nhanh trưởng thành” Tay của ông vỗ nhẹ bờ vai của nàng.
Bên trong ấn tượng, phần lớn thời gian ông đều là cười đùa tí tửng, như một đứa trẻ. Coi như lúc trước thời điểm một cước đưa đá nàng xuống đáy vực, để nàng tự sinh tự diệt, vật lộn với dã thú vật, ông cũng mỉm cười như thế , khiến nàng không có chút phòng bị.
Ông còn tấn thêm một cấp nữa là có thể phi thăng độ kiếp. Phi thăng là tâm nguyện của mỗi người, ông gần với Thiên giới như thế, lại chậm chạp không phi thăng, cuối cùng là đang chờ cái gì?
Quỷ y môn? Ông cả ngày dạo chơi nhân gian, vào mười năm trước đã giao toàn quyền của Quỷ y môn cho nàng, thế gian này hẳn là không có gì khiến ông lưu luyến cả.
Nhì ánh mắt của ông dưới ánh trăng, Phượng Ly đột nhiên có loại cảm giác, có lẽ ông chậm chạp không muốn phi thăng, nguyên nhân có lẽ bởi chính nàng hay không?
Nàng còn chưa trưởng thành đến trình độ để ông có thể yên tâm rời đi. Ông hi vọng nàng có thể trở nên càng mạnh, những hành động này nhìn như vô y, thật ra đều đang trải đường vì nàng.
Dưới gối lão nhân không có nhi nữ, cũng không bạn lữ, ông một thân một mình, bản thân là tiểu đồ nhi mà ông quan tâm nhất. “Sư phụ, con sẽ nhanh chóng trưởng thành.” Giọng nói của nàng mềm mại một chút.
“Con đi lâu như vậy, rất lâu rồi ta không được ăn đồ ăn con nấu” lão nhân che bụng, vẻ mặt tủi hơn.
“Được, con nấu cho người.” Phượng Ly bất lực nhất chính là người này.
“Không vội, hôm nay vi sư trước đưa con đến cái trận, miễn cho đến lúc đó ngươi quên mất trình tự, vứt đi thế nhưng là mặt của vi sư.” Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cũng may là Phượng Ly đã thành thói quen.
Đây mới là mục đích quan trong mà ông đưa nàng đến Quan Tinh đài. Hai người ở trên đài ngắm sao tập luyện một lần, thật ra cũng không đơn giản như trong lời nói của lão nhân.
Chuyện nàng cần làm rất nhiều. Phía trên Quan Tinh đài có một một tác hẩm điêu khắc hình rồng, chức trách của nàng là phải thay thế tất cả bách tính của Thiên Dạ câu thông với Long Thần, để trong tương lai sẽ phù hộ thời tiết mưa thuận gió hòa.
Mặc dù là luyện diễn, Phượng Ly cũng không dám khinh thường, bất kể có Long Thần thật sự Long Thần, nhưng tín ngưỡng trăm năm của mọi người, tuyệt đối khong thể khinh thường.
Nàng quỳ gối phía dưới pho tượng to lớn kia, dựa theo lời nói của lão nhân bắt đầu đọc cổ ngữ kia. Loại ngôn ngữ này, lão nhân đã dạy qua nàng từ sớm, chắc hẳn khi đó ông cũng đã vì nàng tính toán tốt hết tất cả.
Nàng tập trung hơi thở, trong miệng liên tục niệm. Thời gian trôi qua, nàng cảm thấy bên tai dường như không còn thanh âm, trở nên cực kỳ yên lặng, chỉ còn tượng rồng tượng kia.
Đột nhiên nàng phảng phất cảm giác pho tượng như có thần thái. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm giác có một đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, hơi thở mạnh mẽ đập vào mặt.
Mồ hôi trên trán lăn xuống từng giọt. Bức tượng đối diện gây cho nàng áp lực rất lớn, loại áp lực này chính là vô hình, được xưng là Long áp. Lúc trước lão nhân đã dặn dò nàng, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, nàng đều tuyệt đối không thể dừng lại.
Nếu không chính là bất kính lớn với Long Thần, Long Thần cũng sẽ vì vậy giận lây sang Thiên Dạ. Nàng không dám có lãnh đạm chút nào, tiếp tục niệm chú ngữ.
Tận đến khi niệm xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi dầm dề, cả người ngồi bệt ở trong sân. Lúc trước có lẽ nàng còn có một tia hoài nghi với Long Thần, như vậy hiện tại nàng đã thật sự tin tưởng.
Truyền thuyết Long Thần nàyt không phải là giả! “Nha đầu, thế nào?” Lão nhân cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Sư phụ, thời điểm người tế tự có mệt mỏi như vậy không?”
“Quen rồi sẽ tốt. Đây là lần đầu tiên của con, vi sư dạy con chính là thuật thông thần, cho nên con mới vừa gặp không tính là Long Thần thật sự, vỏn vẹn chỉ là Long thức.”
Vẻ mặt Phượng Ly mê man. Những thứ này trước kia nàng đều chưa tiếp xúc qua, “Như thế nào là Long thức?”
“Chính là thần thức còn sót lại của Long thần đại nhân, mặc dù không phải bản thân ngài hiện diện, nhưng cũng có thể thông báo cho ngài. Được rồi, con về trước đi nghỉ ngơi thật tốt, nhìn con mệt mỏi thành dáng vẻ này rồi, bữa cơm này trước hết thiếu đi.” Lão nhân thấy được dáng vẻ nàng mỏi mệt đến cực điểm.
Nhớ đến bây giờ nàng còn chưa khôi phục linh lực, thân thể là người bình thường, có thể làm được đến mức này đã rất tốt.