Phượng Ly không ngờ rằng trong lúc hỗn loạn hắn ta thực sự gỡ mặt nạ của mình xuống, và đôi má không trang điểm của nàng lộ ra trước mặt mọi người.
Lông mày khẽ cau lại, mặc dù hiện tại hai người đã giải trừ hôn ước, bị bại lộ cũng không có vấn đề gì. Nhưng nàng đã quen với việc che giấu bộ mặt thật của mình, đôi khi khuôn mặt quá xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nàng vốn không định để lộ ra trong ngày hôm nay, nhưng mọi chuyện bây giờ đã trở nên như thế này rồi, cũng không có chỗ để hối hận.
Trong ánh mắt hiện lên cảm giác bất lực, “Cút.” Nàng thực sự tức giận rồi, mạnh mẽ vung bỏ sự vướng bận giữa hai người.
Nói từng câu từng chữ: "Đại hoàng tử, hôn ước của ta và ngươi đã bị hủy bỏ rồi. Từ nay về sau, dù ngươi đi trên đường Dương Quan hay cầu độc mộc, ta cũng sẽ đều không can dự vào, cũng xin ngươi đừng quấy rầy ta."
Buông ra câu nói này, cũng không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp rời khỏi nơi này, tâm trạng tốt trước đó cũng bị quét đi sạch sẽ.
Cho đến khi nàng rời khỏi chỗ, mọi người mới phản ứng trở lại, tuyệt sắc giai nhân vừa mới buông tay kia thật sự chính là Phượng Ly sao? Ngay cả Phượng Nhược Nhan, người luôn tự xưng là mỹ nhân số một trong kinh thành, trang điểm lộng lẫy.
Đứng trước mặt nàng, quả đúng là một trời một một vực, phong thái và dung mạo của người đó Phượng Nhược Nhan không thể nào so sánh được.
Hách Liên Thần nhớ đến nữ tử mặc y phục màu bạc mà hắn ta nhìn thấy trên thuyền ngày hôm đó, thường ngày Phượng Ly cũng thích mặc màu bạc, nghĩ theo hướng này, hình bóng của hai người cũng tương đương nhau.
Nếu không phải do ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, lần đó Phượng Ly chủ động cởi bỏ khăn che mặt, mọi người đều đã nhìn thấy khuôn mặt bình thường không có gì lạ của nàng.
Bởi vì quá bình thường không có gì lạ cho nên dáng vẻ của nàng trông như thế nào cũng không có ai nhớ nổi, nếu như đổi lại là gương mặt của ngày hôm nay, e rằng cả đời này cũng không thể nào quên được.
Lòng bàn tay của Hách Liên Thần dường như vẫn còn hơi ấm dư thừa của nàng. Đôi mắt của nàng ấy là màu đen hay màu bạc? Nếu nói người trên con tàu hôm đó chính là nàng, vậy thì nàng rốt cuộc là người như thế nào?
Đầu óc tràn đầy nghi hoặc, lại nhớ tới những lời mà hoàng thượng đã hỏi hắn ta nhiều lần trước đó, bản thân đã trả lời rằng tuyệt đối không bao giờ hối hận.
Nhưng hiện tại hắn ta cuối cùng đã có chút hối hận rồi, nếu Phượng Ly có khuôn mặt này, nàng có linh lực hay không, nàng có ghen hay không cũng không hề quan trọng.
Nếu hắn ta có thể cưới được nàng, thử hỏi trên thế gian này còn có nữ nhân nào có thể so sánh được với nàng, cảm giác này giống như hắn ta luôn cho rằng đồ ăn của mình là ngon nhất.
Bỗng có một ngày hắn ta được ăn một món ăn quý hiếm, lại có mười phần mỹ vị, sau khi ăn một món ăn mỹ vị như vậy xong, liệu hắn ta có còn muốn ăn những ăn món thường ngày nữa không?
Trước đây luôn cho rằng không ai có thể sánh nổi với vẻ đẹp của Phượng Nhược Nhan, nhưng kể từ khi nhìn thấy nữ nhân bí ẩn kia, lúc hắn ta nhìn lại Phượng Nhược Nhan, đã không còn cảm giác như trước nữa, luôn cảm thấy nàng ta hơi nhạt nhẽo một chút.
Đây chính là bản chất thấp kém của nam nhân, ăn trong bát lại nhìn vào nồi, Hách Liên Thần hối tiếc không kịp, thì ra nữ tử bí ẩn luôn xuất hiện trong tâm trí hắn ta mấy ngày nay, suýt chút nữa đã trở thành thê tử của hắn.
Hơn nữa lại là chính tay hắn ta từ bỏ tất cả, cảm giác này giống như ruột gan bị đứt đoạn, Hách Liên Diệu dường như đã sớm nghi ngờ, nên cũng không có phản ứng mạnh.
Hắn ta ở bên cạnh chỉ lạnh lùng nói: "Chậc chậc, hóa ra Phượng đại tiểu thư mới là mỹ nhân thật sự. Hoàng huynh thật sự là chí công vô tư. Nếu đệ là huynh, mỹ nhân như vậy sẽ mau chóng cưới về nhà, chứ không có mà đẩy ra như thế này?"
Nhưng mà cũng vì như vậy, đệ mới cần phải đa tạ hoàng huynh, chính vì huynh đã giải trừ hôn ước, mới có thể để cho bọn đệ có cơ hội được theo đuổi mỹ nhân."
Hai người sớm đã có bất đồng từ lâu, lúc này nghe được những lời như vậy, trong lòng Hách Liên Thần như muốn gϊếŧ người, đột nhiên nhớ tới hành động của Hách Liên Diệu lúc trước, lửa giận càng thêm sâu, nắm lấy cổ áo của hắn ta và nói. "Đệ có phải đã sớm biết dung mạo thật của nàng ấy không?"
Một nụ cười bí hiểm xuất hiện ở khóe miệng Hách Liên Diệu, "Đệ biết hay không biết thì có liên quan gì nữa, dù sao thì các người cũng đã hủy bỏ hôn ước rồi, đây mới là trọng điểm, được rồi, đệ còn có chút việc nên không thể tiếp huynh được rồi."
Hắn ta chỉ dùng một chiêu đã thoát ra khỏi sự khống chế của Hách Liên Thần, động tác vô cùng bình tĩnh và nhẹ nhàng, Hách Liên Thần với hắn ta giao thủ với nhau mới nhận ra, nhị đệ có vẻ đần độn này, tu vi lại thâm sâu khó đoán như vậy.
Hách Liên Diệu phất chiếc quạt gấp trong tay lắc lư rời đi, Hách Liên Thần nhìn bóng lưng rời đi của hắn ta, nam nhân tưởng như không bao giờ tranh đấu với hắn ta đã lặng lẽ thay đổi từ lúc nào không hay.
"Thần, chúng ta" Phượng Nhược Nhan đã ghen tức chết sau khi nhìn thấy dung mạo thật của Phượng Ly, nếu sớm biết dung mạo của nàng đẹp như vậy, nàng ta sớm đã ra tay rồi.
Ngay cả nàng ta cũng không thể đảm bảo rằng Hách Liên Thần sau khi nhìn thấy dung nhan thật của Phượng Ly thì có còn yêu nàng ta nữa không. Khó khăn lắm, mới cùng với Hách Liên Thần đi đến bước đường hôm nay, và nàng ta một chút cũng không muốn từ bỏ.
Hách Liên Chấn không đợi nàng ta nói xong, mà trực tiếp ngắt lời: "Nhan Nhi, hôm nay ta hơi mệt. Nàng về phủ trước đi."
“Được rồi, vậy chàng về nghỉ ngơi trước đi.” Ngoài nói như vậy ra, nàng ta còn có thể nói cái gì được nữa? Nhìn thấy bóng dáng của Hách Liên Thần rời đi, đôi tay nắm chặt, Phượng Ly đáng chết, tuyệt đối không thể giữ.
Nhị di nương vốn dĩ muốn nhân cơ hội công kích đại phu nhân, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Phượng Ly, làm sao còn có thể mở miệng được, chỉ đành phải nói một câu kỳ quái: "Tỷ tỷ vẫn có thể bình tĩnh như vậy sao."
Tuy rằng đại phu nhân đã biết đó không phải là dung mạo thật của Phượng Ly, nhưng bà ta cũng không ngờ dung mạo thật của Phượng Ly lại xinh đẹp như vậy! Đến cả bà cũng phải sửng sốt, tóm lại mọi chuyện đều đã diễn ra như ý muốn của Phượng Ly vậy là tốt rồi.
“Ly Nhi tệ thật, ngay cả ta cũng không tiết lộ. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ thật của nó.” Câu này lại là có vấn đề.
Ngoài ra, mấy vị di nương khác của nàng cũng phải chua xót không ngừng, ngay cả Phượng Nhược Vũ và những người trước đây đều cười nhạo Phượng Ly, nhất định phải tự vã vào mặt mình, ngay cả dung nhan của Phượng Nhược Nhan cũng không thể so được với nàng, bản thân càng không đáng để bàn đến.
Nói tóm lại, sự lộ diện của Phượng Ly đã thay đổi số phận của rất nhiều người chỉ trong nháy mắt.
Dung mạo thật của Phượng Ly đã bị lộ ra nên lúc này tự nhiên cũng không cần che giấu nữa, nàng đi qua nơi nào đều khiến một đám người phải kinh ngạc.
“Tiểu thư, bây giờ người định làm gì?” Lãnh Vũ hỏi.
“Đều bị người khác nhìn thấy rồi, cũng không cần che giấu nữa.” Nàng hừ lạnh một tiếng, “Tâm trạng ta không tốt.”
"Vậy thuộc hạ sẽ đưa ngươi đến hồ nước lần trước", Phượng Ly có thói quen mỗi khi tâm trạng không vui là chạy xuống nước bơi.
Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay nàng không đến đó rồi, không biết con cá nhỏ đó có sao không? Phượng Ly gật đầu, Lãnh Vũ đi vòng quanh kiểm tra xem có an toàn không, còn Phượng Ly thì đang đứng ở mép nước, tư thế chuẩn bị nhảy vào trong.
Vừa mới nhảy vọt lên đã bị ai đó ôm giữ lại, thân thể lạnh lẽo cùng mùi thuốc quen thuộc, chết tiệt, người đàn ông này là quỷ biến thành hay sao, tại sao nàng không hề có một chút cảm giác gì?
"Cho dù đã bị người ta thoái hôn, nàng cũng không nên suy nghĩ dại dột mà tự vận chứ. Bản vương nói rồi sẽ cưới nàng." Quân Vô Dạ vừa nghe tin liền vội vàng chạy tới, hắn nhìn thấy Phượng Ly đang chuẩn bị nhảy xuống hồ. .
Cái gì, ta muốn tự vận? Người này não có phải có vấn đề rồi không?