Độc Chiếm Nàng

Chương 5

Cảnh tượng trên màn hình chỉ kéo dài hơn mười giây, ống kính bị kéo dần xa ra, hình ảnh chuyển sang chỗ khác.

Phòng khách yên tĩnh, không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh từ TV truyền đến, hai người đều đang làm việc riêng của mình, bầu không khí nhất thời ngưng trệ. Sau khi nước đường trong bếp đã chuẩn bị xong, Nguyên Nhược đặt đồ trong tay xuống rồi đi vào, lúc này không khí mới không còn lúng túng như ban nãy.

Thực ra, Nguyên Nhược không phải là người quá bảo thủ mà ngược lại, quan niệm của cô từ trước tới giờ vẫn luôn cởi mở. Là một người trưởng thành, cô đã qua thời "trang giấy trắng" từ lâu rồi, kiểu như hình ảnh mới xem được cũng không tính là gì, chỉ là một diễn viên khoe dáng gợi cảm trước ống kính thôi mà.

Có thể là bên cạnh có thêm một người nên thấy hơi kỳ lạ, cảm thấy không thoải mái lắm khi thấy mấy hình ảnh kia. Hơn nữa Thẩm Đường còn nhỏ, con gái tuổi này vẫn nên đơn thuần thì hơn.

Dù sao trong lòng Nguyên Nhược, Thẩm Đường vẫn còn nhỏ, ấn tượng sâu sắc nhất của em ấy đối với cô vẫn dừng lại ở nhiều năm trước. Khi ấy Thẩm Đường hai ba tuổi nhưng không thích ồn ào đông người, vừa nhìn thấy cô ở trong sân liền trốn sau lưng Thẩm Lê, không biết có phải là do thẹn thùng không hay là không biết nên chào hỏi cô thế nào.

Trở lại phòng khách, cô bưng nước đường cho Thẩm Đường, Nguyên Nhược tiếp tục đối chiếu tài khoản, cúi đầu làm việc riêng của mình.

Mệt mỏi cả ngày, vì vậy phải đi ngủ sớm vào buổi tối mới được.

Ngày hôm sau trời vẫn nắng chói chang, mấy ngày sau đó cũng là như vậy.

Nhiệt độ tăng dần, đến thứ sáu thì gần 38°C, đi bộ trên đường cũng cảm thấy bị nắng chiếu tới đen luôn.

Sự kiện chung của cửa tiệm bánh ngọt và tiệm cà phê sách đã đạt được kết quả tốt. Doanh thu của cả hai cửa hàng đều tăng mạnh trong thời gian tổ chức sự kiện.

Công việc kinh doanh thuận lợi nhưng Nguyên Nhược cũng cảm thấy mệt mỏi, dù gì thì chỉ có một mình cô làm bánh, làm việc vất vả cả ngày, về đến nhà chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nằm lăn trên giường ngủ mà thôi.

Mấy ngày nay đều là Thẩm Đường chăm sóc cô, nấu cơm, giặt giũ quần áo đều do Thẩm Đường làm.

Thứ bảy là sinh nhật của chị Văn, chị ấy thuê một căn biệt thự mời mọi người cùng tổ chức tiệc sinh nhật.

Nguyên Nhược chắc chắn sẽ đi, còn dẫn theo Thẩm Đường.

Vốn dĩ cô không có ý định đưa em ấy đến vì nghĩ tuần sau sẽ thi cuối kỳ, em ấy nên ở nhà ôn tập thì hơn nhưng chị Văn kêu hai người các cô đi cùng nhau, cô cũng không thể đi tụ họp với bạn bè mà bỏ Thẩm Đường ở nhà một mình được, làm vậy thật không tốt.

Hơn nữa bình thường Thẩm Đường học hành nghiêm túc, em ấy đã ôn tập hết rồi, đi chơi một ngày cũng không thành vấn đề gì.

Trước khi đi, Nguyên Nhược hỏi ý Thẩm Đường, Thẩm Đường gật đầu: "Em muốn đi, mình cùng đi đi".

Quà đã mua trước đó, một cái túi xách mấy nghìn tệ. Biệt thự cho thuê nằm trên ngọn núi ngoại ô thành phố, lái xe đến đó mất khoảng một giờ, cũng hơi xa.

Chị Văn đã đợi ở lối vào biệt thự chờ, trong biệt thự có rất nhiều bạn bè, đa số đều là người quen, Dư Tuyền cũng tới, bị một đám người vây quanh tán gẫu. Vừa thấy được hai người các cô, chị Văn cùng những người khác đi tới.

"Đã lâu không gặp tiểu Đường, còn nhớ chị không?", chị Văn nói đùa vỗ vai Thẩm Đường, "Lần trước ăn cơm Nguyên Nhược không chịu gọi em ra ngoài, nói em phải đi học, đúng là muốn gặp em khó ghê".

Đem quà tặng cho chị Văn, Nguyên Nhược cười cười, chào mọi người.

Thẩm Đường đứng bên cạnh chào hỏi theo cô, ôn hòa lễ phép, rất được các chị gái quý mến.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng dậy, nhìn em ấy một cái rồi cười nói: "Lần cuối cùng tôi nhìn thấy em ấy là cách đây bốn năm, khi đó em ấy còn không cao đến như vậy, nhưng bây giờ đã trưởng thành rồi, thiếu nữ mười tám nhiều thay đổi, càng ngày càng xinh đẹp mà, cô gái nhỏ thật là xinh".

Thẩm Đường không biết cô, Nguyên Nhược ôn nhu nói: "Đây là chị Vân Xảo"

Thẩm Đường gọi: "Chị Vân Xảo".

Chu Vân Xảo mặt mày cong cong, lại khen vài câu.

Dư Tuyền đang đứng trong đám đông, tạm thời không lại đây mà đứng cách một khoảng, mãi đến tận khi tất cả mọi người tản ra cô mới hướng phía Nguyên Nhược mà tới.

Chị Văn là một bà mai có mắt nhìn, thấy vậy ngay lập tức gọi Thẩm Đường đến để giúp chị dọn đồ đạc, cố ý cho Nguyên Nhược cùng Dư Tuyền có không gian riêng.

Nhiều người trong số những người có mặt đều biết nội tình nhưng không ai nói ra cũng không đi quấy rầy. Vẻ mặt Thẩm Đường không thay đổi, em ấy chỉ từ khóe mắt liếc qua, sau đó đi theo chị Văn qua bên kia.

Biệt thự có sân sau, phần lớn mọi người đều tụ ở đó.

Trong sân có hai cái vĩ nướng lớn, ở giữa sân có hồ bơi nhưng mọi người không ai mang theo đồ bơi nên cũng không xuống nước, tất cả đều ở quanh hồ nướng BBQ.

Thẩm Đường phụ giúp xong liền quay lại, ngồi một mình trong góc, có người ném lon soda lạnh cho em ấy, em ấy đón lấy gọn gàng, khui ra uống một ngụm nhỏ, hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm phía đối diện hồ bơi.

Bên kia, Nguyên Nhược và Dư Tuyền đang đứng ở đó tán gẫu.

Cả hai đều cư xử đúng mực, không đến những nơi ít người mà chỉ lui tới sân sau.

Ở một khoảng cách nhất định, Thẩm Đường không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, mà chỉ thấy Nguyên Nhược cười nói vui vẻ, dáng vẻ trò chuyện với nhau thật là vui.

Thẩm Đường rũ mắt xuống, không nhìn về phía kia nữa, lấy điện thoại di động ra xem lướt qua để gϊếŧ thời gian.

Không biết từ lúc nào Chu Vân Xảo gặp ở cửa lúc nãy đã đi tới, dừng lại cách đó không xa, bên cạnh còn có một người phụ nữ khá "no đủ". Hai người đang nói chuyện phiếm, Chu Vân Xảo liếc nhìn qua hồ bơi đối diện, tò mò thấp giọng hỏi: "Cô Dư Tuyền kia không phải là có bạn gái rồi sao? Sao đột nhiên lại thế này?"

Cô gái "no đủ" lắc đầu một cái tỏ vẻ không biết, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đoán: "Chắc là chia tay rồi".

Dù sao cũng là người do chị Văn giới thiệu nên không phải là không đáng tin cậy.

Chu Vân Xảo rất kinh ngạc, "Trước kia không phải rất tốt sao, tôi nhớ rõ năm trước còn tổ chức tiệc đính hôn rồi, quen nhau bốn, năm năm, nói chia tay liền chia tay?"

"Ai biết đâu, tôi cũng không rõ".

...........

Thẩm Đường ở đó yên lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, có lẽ cảm thấy ở đây nói chuyện riêng của người khác là không tốt cho nên nhanh chóng chuyển đề tài, không nói mấy chuyện này nữa.

Hôm nay là sinh nhật của chị Văn, mối quan hệ của chị ấy rất tốt, bạn bè có mặt đông đủ khiến nơi đây trở nên náo nhiệt, có điều rất nhiều người chỉ có thể đến ăn trưa, hoặc là buổi tối mới có thể đến nên chỉ có đám người Nguyên Nhược là ở từ sáng tới tối.

Buổi chiều mọi người tập trung lại với nhau để chơi bài và bida, những người khác ở phòng khác uống rượu, karaoke, căn biệt thự cho thuê này có đầy đủ phương tiện giải trí, phòng xem phim, phòng hát, phòng chơi bài, chơi bida....

Nguyên Nhược cùng nhóm người chị Văn chơi mạt chược, Thẩm Đường ngồi bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng rót cho Nguyên Nhược một cốc nước.

Một người bạn chế giễu: "Tiểu Đường chu đáo quá, vừa rót nước vừa lấy đồ ăn, còn chu đáo hơn cả Dư Tuyền".

Một câu nói lôi cả ba người vào, vừa khen Thẩm Đường lại ngấm ngầm giật dây hai người kia.

Người chung quanh đều cười, ý tứ sâu xa mà phụ hoạ theo, ồn ào náo nhiệt.

Nguyên Nhược không biết nên đáp lại như thế nào nên chỉ xào bài không nói lời nào, Dư Tuyền không có nhiều phản ứng, Thẩm Đường cũng không có biểu hiện ra ngoài, coi như không nghe thấy gì.

Sau khi chơi thêm vài vòng, Thẩm Đường đứng dậy, trước khi rời đi nói nhỏ vào tai Nguyên Nhược: "Em ra ngoài hít thở không khí một chút, lát nữa quay lại".

Nguyên Nhược quay đầu lại nhìn em ấy, căn dặn: "Đừng đi xa quá, chút nữa là ăn tối rồi".

"Không đâu, ở ngoài sân thôi".

Bài tiếp tục được chơi.

Đánh xong hai vòng, người bạn bên trái nhường chỗ cho Dư Tuyền để cô ấy chơi mấy ván.

Hôm nay vận may Nguyên Nhược rất tốt, thắng nhiều thua ít, nhất là sau khi Dư Tuyền ngồi xuống, ù một ván, rút một ván. (*)

(*) này thuộc Mạt Chược, mình không biết luật chơi và tên gọi nên sau khi tra 7749 lần thì ra được vậy, mọi người thông cảm. Ai rành thì có thể note mình sửa lại nha

Trong ván thứ ba, cô đánh quân chín văn, không ai lấy, đến lượt chị Văn ra bài, là quân hai văn.

"Ù rồi!", Dư Tuyền rốt cuộc cũng thắng một ván.

Chị Văn sẵng giọng: "Thua thì thua, toàn bộ tiền hai người ăn hết rồi".

Nói rồi, cô liếc nhìn thẻ bài của Dư Tuyền, lập tức ý cười sâu sắc, dài giọng nói: "Dư Tuyền, cậu đây là qua cầu rút ván nha, bỏ qua chín văn mà đánh hai văn của mình, thiên vị muốn chết, quá đáng ghê ~"

Những người xung quanh đều theo đó mà cười đùa, trong lòng họ hiểu đang là chuyện gì.

Nguyên Nhược không quan tâm lắm, nhưng Dư Tuyền đúng là lúc xáo bài, trang bài, bày bài đều liếc nhìn bên cạnh thật nhiều lần.

Đánh mạt chược rất nhanh đã kết thúc, một người bạn nhìn thấy quân bài đột nhiên hỏi: "Này, Nguyên Nhược, Thẩm Đường có phải đang yêu không? Lần trước mình thấy em ấy đi mua sắm với một cậu trai, cậu trai kia dáng vẻ chính trực, nhìn cao lắm, cũng đẹp trai đó".

Nguyên Nhược dừng lại, cẩn thận nhớ lại nhưng cô không nhớ đã nhìn gặp người nào như vậy. Cô lắc đầu nói thật: "Không biết nữa".

"Cậu ở cùng em ấy mà còn không biết", đối phương mỉm cười nói: "Cậu cũng coi như là chị gái của tiểu Đường đó".

Nguyên Nhược thật sự không biết chuyện này, cô ấy từ trước tới giờ chưa từng nuôi qua đứa nhỏ nào nên không biết dạy dỗ làm sao, cũng may Thẩm Đường ngoan ngoãn nên tháng ngày cứ từ từ mà trôi qua như vậy. Về phần tình cảm cá nhân của em ấy, cô quả thật không biết rõ chút nào, cũng chưa từng hỏi qua em ấy.

Nếu Thẩm Đường thực sự đang yêu, Nguyên Nhược chỉ có thể dặn dò này nọ chứ không ngăn cản, thiếu nữ tuổi hai mươi quả thật là độ tuổi có thể thử yêu đương, đó là điều tốt.

Có người không nhịn được xen vào khen ngợi Thẩm Đường một câu, những người bạn khác cũng khen cùng. Thành tích học tập tốt, lớn lên lại xinh đẹp, tính tình dịu dàng, một cô gái như Thẩm Đường rất có sức hút, ở trường học khẳng định có không ít bạn học theo đuổi.

Bởi vì không phải là ngày làm việc, buổi tối có nhiều người đến hơn ban ngày, nhưng cuối cùng ở lại biệt thự qua đêm cũng không tới một nửa.

Mặc dù vậy, các phòng ở tầng hai và tầng ba vẫn không đủ chia, đành phải chia phòng ra ở cùng nhau, một nhóm người rạng sáng hai, ba giờ mới nghỉ ngơi.

Dư Tuyền phải đi trước, giữa chừng cô ấy nhận được điện thoại liền vội vã cáo biệt, cơm tối cũng không ăn, thậm chí không nói với Nguyên Nhược một tiếng.

Nguyên Nhược không ngại, hai người còn đang trong giai đoạn thử tìm hiểu nhau chứ không phải loại quan hệ kia.

Đêm khuya, cô được phân đến phòng ngủ lớn lầu hai, một phòng có bốn giường tầng, tổng cộng là tám giường. Trong phòng này là đều là người độc thân, gian phòng nhỏ bên trong có giường đơn thì dành cho ai có đôi có cặp, phòng nào giường đôi thì dành cho những người trẻ hơn chẳng hạn như Thẩm Đường và những người khác.

Sau một ngày quẫy tưng bừng, Nguyên Nhược mệt mỏi nằm trên giường liền nhắm hai mắt lại, có thể là do cô lạ giường nên hơn nửa tiếng rồi cũng không ngủ được, ngược lại càng tỉnh táo hơn.

Cô nằm nghiêng, quay mặt vào tường.

Trong lúc phân tâm, một người ôm chăn bước vào, đứng cạnh bên giường.

Cô hết hồn nhưng đối phương lại che miệng cô, nhỏ giọng nói: "Là em".

Thẩm Đường.

Nguyên Nhược sửng sờ, nhất thời không phản ứng lại.

Thẩm Đường đặt chăn bông xuống, tự mình chui vào, nằm xuống rồi mới nói: "Em ngủ cùng chị".

"Phòng bên cạnh không có giường sao?" Nguyên Nhược hỏi.

"Có một người tới", Thẩm Đường nói vòng vo, "Hai người bọn họ ngủ cùng nhau."

Nguyên Nhược vừa nghe đã hiểu ngay, sau khi đấu tranh tư tưởng một chút thì đồng ý.

Không phải hai người bọn họ chưa bao giờ ngủ chung giường, lúc bốn năm tuổi Thẩm Đường thường chạy đến nhà Nguyên Nhược, buổi tối không chịu rời đi, cứ như vậy ở lại ngủ với Nguyên Nhược.

Tình hình hiện tại vẫn như trước, chưa kể mỗi người đều đắp một chiếc chăn bông. Xưa nay Nguyên Nhược cũng không có tâm tư quanh co, đối với Thẩm Đường cũng yên tâm.