Những đứa bé trong nhà luôn được nuôi thả, đứa lớn trông đứa nhỏ, trước giờ đều như vậy. Bây giờ nói gì mà giúp chăm sóc, không cảm thấy đã quá muộn sao?
Lý Mãn Phân bực bội: “Dọn ra ngoài thì mấy đứa phải xây nhà, xây nhà tốn nhiều tiền, có số tiền đó thì nhà mình có thể xây thêm phòng.”
Con trai nhỏ cũng sắp kết hôn rồi, bà ta đang lo phòng ốc trong nhà không tiện lắm.
Lời này thì con trai thứ hai trái lại không nói sai, phòng ốc trong nhà thật sự không đủ ở.
Con thứ hai mất rồi, bà ta đau lòng khổ sở, nhưng dẫu sao con người cũng phải luôn nhìn về trước.
Trương Căn buồn bực hỏi Tô Hồi: “Con nghĩ thế nào?”
Đây mới là người đứng đầu một nhà, Tô Hồi rũ mí mắt, sờ tóc của con trai lớn bên cạnh: “Con nghe bố đứa nhỏ, con sẽ trông nom mấy đứa bé. Có nhà của mình, sau này chúng cưới vợ cũng dễ hơn.”
Trương Căn gật đầu: “Có lý lắm, vậy cứ làm vậy đi.” Đây chính là đồng ý.
Ông có ba đứa con trai, bây giờ ba con trai đều ở cùng nhau. Trong nhà có bốn gian, ông và bạn già một gian, nhà con trai lớn một gian, nhà con trai thứ hai một gian và con trai nhỏ nhất vẫn chưa lập gia đình, một mình ở một gian. Gian phòng đó còn tạm thời làm phòng chứa đồ lặt vặt, quả thật không thừa chỗ ở.
Bây giờ đứa con lớn nhà thằng hai đã mười tuổi, qua mấy năm nữa sẽ nói chuyện cưới xin, đến lúc đó sẽ ở đâu?
Vốn dĩ chuyện này là phải thằng hai tự làm, bây giờ anh hy sinh vì nước, nên chỉ có thể để họ làm.
Lý Mãn Phân muốn túm lấy Tô Hồi mà mắng, nhưng mà bà ta cần thể diện. Bình thường trước mặt người nhà thì thôi, bây giờ có người khác ở đây, một người trong đó còn là đội trưởng của đội họ, bà ta không thể khóc lóc om sòm.
Trong lòng bà ta nín cục tức, sắc mặt u ám, bèn dứt khoát dùng hai tay che mặt, khóc hu hu.
Trương Toàn luôn không chen lời, anh ta làm anh cả, cha mẹ vợ con của em trai đều ở đây, anh ta là bác cả nên không tiện mở miệng. Nhất là liên quan đến tiền bạc, bây giờ cha đã nói chuyện, cũng chỉ có ông có thể nói chuyện.
Anh ta vuốt mặt, mở miệng nói với Tô Hồi: “Em dâu, đợi lúc sắp khởi công thì em nói một tiếng với anh, bọn anh sẽ đến giúp em.”
Sau đó anh ta bị bà vợ bên cạnh nhéo phần thịt mềm ở bên hông, Tô Hồi rất thẳng thắn: “Cảm ơn anh cả.”
Sau đó chuyển sang Tôn Cường: “Trong thư anh ấy nói các anh có thể giúp đỡ, xây nhà cần gạch ngói. Cường Tử, cậu có cách gì không?”
Sau đó lại chuyển sang đội trưởng: “Đội trưởng, bây giờ tôi có thể khởi công trên mảnh đất đó không?”
Lý Mãn Phân bất mãn, nhìn sang Tô Hồi: “Con còn muốn nhà xây bằng gạch? Nhà gạch tốn tiền lắm.” Đâu có nhiều tiền như vậy?
Tô Hồi liếc nhìn căn nhà này: “Số tiền anh ấy gửi về trước đây đã dùng xây căn nhà này.”
Lý Mãn Phân nghẹn lời, Trương Toàn nghe vậy thì cảm thấy rất xấu hổ.
Căn nhà này, theo như quy định trong thôn, sau này cha mẹ mất thì sẽ để lại cho con trai lớn, cũng chính là anh ta. Mà số tiền dùng để xây mấy gian phòng này, đều do em hai gửi về.
Trương Căn gõ bàn nói, giải quyết dứt khoát: “Cứ xây nhà gạch đi, không đủ tiền thì nói sau.”
Trương Thành Nghiệp mãi không lên tiếng, bây giờ mới mở miệng: “Được, sáng sớm tôi đã xin rồi, nhưng mà vẫn chưa động đến, cô định lúc nào sẽ khởi công?”
Tô Hồi không hiểu: “Đội trưởng thấy thế nào, phải nhanh chứ.”
Trương Thành Nghiệp liếc nhìn Tô Hồi mang gương mặt tái nhợt tiều tụy, nhưng sắc mặt lại vẫn bình tĩnh, bèn quyết định: “Vậy thì để ngày mai, bây giờ đúng lúc rảnh rỗi sau vụ mùa.”