Niên Đại Văn: Lão Đại Là Thiên Tài Xem Tướng

Chương 9: Kiếp Sợ Vợ Ư?

nhóm dịch: bánh bao

Cơ mà những người này có lai lịch sâu xa, cho dù không bấu víu được quan hệ, nhưng khẳng định cũng sẽ cho mình chút chỗ tốt, không thể bỏ lỡ như vậy, trong nhà hiện tại lại có thêm một cái miệng, hai sọt bắp kia e rằng khó chống đỡ đến lúc phân lương thực.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến âm thanh ôn nhuận của Tiêu Mạc Nhiên: “Làm sao vậy?”

Ôn Tứ Nguyệt quay đầu lại, nhìn anh có khí chất nho nhã, bỗng nhiên nảy ra chủ ý, lập tức ý bảo Tiêu Mạc Nhiên, “Anh theo tôi tới đây.”

Tiêu Mạc Nhiên rất nghe lời, một chút cũng không dị nghị gì, không biết do bản tính của anh như thế, hay là tận mắt nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt động thủ đánh người, cho nên bị dọa.

Lập tức đi theo Ôn Tứ Nguyệt đi tới phía sau một hàng cây sam, “Làm sao vậy?”

Ngữ khí ôn hòa, một mặt nhìn xung quanh, cây sam che chắn tất cả đám người phía bên kia, vì thế anh trở nên hơi có chút khẩn trương, thật cẩn thận dò xét, “Tôi, tôi không làm gì sai chứ?”

Ôn Tứ Nguyệt thấy hành động giống như mình muốn đánh anh, thì nhịn không được giật giật khóe miệng, “Anh tuy rằng cuốc đất quá chậm, nhưng tôi đây cũng không đến mức vì thế mà đánh anh, tôi có chính sự muốn bàn với anh.”

Tiêu Mạc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nghe Ôn Tứ Nguyệt nói: “Những người đó muốn tìm ngôi mộ kia, tôi biết ở đâu.”

Nói xong dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Mạc Nhiên nói cho anh vị trí, lại nói: “Lát nữa anh đi nói với bọn họ, bản thân anh biết, nếu bọn họ hỏi nguyên nhân, anh liền nói do anh ngẫu nhiên xem qua sách địa phương chí, dù sao anh là người đọc sách, chỉ cần có thể thuyết phục bọn họ đi đào ruộng là tốt rồi.”

Nơi này hẻo lánh lạc hậu, có một ngôi mộ thanh triều coi như là bình thường, trong sách địa phương chí thượng đều viết rõ ràng.

“Vậy làm sao cô biết?” Tiêu Mạc Nhiên nhịn không được tò mò liền buột miệng hỏi, lập tức vừa nhìn thấy khuôn mặt Ôn Tứ Nguyệt lóe lên vẻ không vui, du͙© vọиɠ sống sót khiến anh vội vàng đổi giọng nói: “Nhà văn hóa Kim Ngư Loan năm ngoái bị thiêu rụi, tư liệu văn học gì đó đều không còn nữa.”

“Vậy vừa khóe, dù sao anh cứ bịa là được. Anh chỉ cần nhớ kỹ khi bọn họ tìm được mộ thì chắc chắn sẽ cho anh chỗ tốt, mấy thứ loạn thất bát tao chúng ta không cần, có phiếu lương thực là tốt rồi.”

Lúc này, lo lắng cái bụng quan trọng hơn, cho nên Ôn Tứ Nguyệt cũng không muốn mấy thứ xa hoa.

Bằng không chỉ có cô gái tuổi này của cô, nên nghĩ phải lấy phiếu vải mới đúng.

Tiêu Mạc Nhiên quả nhiên gật đầu đồng ý.

Sau đó lập tức hành động.

Ôn Tứ Nguyệt vẫn thấp thỏm bất an chờ, cảm thấy lá gan của thanh niên trí thức nhỏ như vậy, trên đường không biết nói dối không chịu nổi, không thể làm được chứ?

Nhưng mà cô không biết chính là, giờ phút này Tiêu Mạc Nhiên hiển nhiên thay đổi dáng vẻ nhát gan lúc ở trước mặt cô, bình tĩnh đàm phán với đám người trong thành kia.