Ngôi Sao Tự Tại Của Tôi

Chương 5

Nhưng tôi thực sự thiếu tiền, tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội này.

Vì vậy, một giờ sau, tôi đứng trước một quán bar ở trung tâm thành phố.

Ánh đèn rực rỡ rực rỡ không ngừng biến ảo, trong không khí tràn ngập mùi rượu và nước hoa hỗn hợp, nam sinh kéo nữ sinh nhảy điên cuồng ở giữa sàn nhảy, ngay cả nhiệt độ tựa hồ cũng biến thành đốt người.

Tôi cẩn thận xuyên qua đám người, thật vất vả mới tìm được Chu Hàn Tinh.

"Chu Hàn Tinh, theo tioo trở về có được không?"

Nhạc điện tử gào thét ném bom màng nhĩ, cậu ta nhìn thấy tôi dường như có hơi bất ngờ.

"Cô nói cái gì?"

"Cậu còn có lớp chưa lên, theo tôi trở về học..." Tôi cẩn thận tránh đi một người đàn ông thiếu chút nữa dán lên, lại nói lớn tiếng một chút.

Cậu ta nghiêng đầu, biểu tình có chút vô tội.

"Nghe không thấy."

Tôi cắn môi trừng cậu ta, lại há miệng chuẩn bị lớn tiếng một chút.

"Tôi nói..."

Cậu ta đột nhiên cúi người đến gần, khuôn mặt gần trong gang tấc.

Trong đồng tử lưu chuyển ánh đèn biến hóa rực rỡ, bên môi lộ ra nụ cười đùa giỡn: "Nói cái gì, hử?"

Tim tôi như đập chậm nửa nhịp.

"Tôi nói, cậu hẳn là nên lấy học hành làm chủ, theo tôi trở về học thêm đi..." Giọng nói của tôi nhỏ như muỗi hừ.

Độ cong khóe miệng của cậu ta được phóng đại.

"A —— đến khuyên tôi học tập sao."

"Cô giáo vì khuyên tôi học tập, vậy mà đuổi tới nơi này..." Giọng nói của cậu ta đột nhiên nhẹ nhàng: "Chậc chậc."

Hơi thở dường như đập vào tai tôi.

"Không biết còn tưởng rằng, cô giáo là thích tôi."

Khuôn mặt của tôi đỏ bừng trong nháy mắt.

"Cậu!" Đối với ánh mắt tản mạn của cậu ta, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cái tên này thực sự, tôi muốn đánh người!

Cậu ta lại lui về phía sau, nhíu mày thở dài: "Không thích thì đi, đừng quấy rầy party của chúng tôi."

"Tôi không." Tôi bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Các nam sinh bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đột nhiên có người xen vào.

"Cậu lại trêu chọc ai vậy, đều đuổi tới nơi này?"

"Chính là, nhiều em gái vây quanh cậu như vậy còn chưa đủ sao, lại trêu chọc em gái ngây thơ."

Thoạt nhìn tựa hồ đều là bạn bè của Chu Hàn Tinh, mỗi người đều cao lớn, dáng vẻ trẻ trung, ăn mặc trưởng thành.

Ánh mắt bọn họ sáng quắc hội tụ trên người tôi, tôi có loại cảm giác bị bầy sói nhìn chằm chằm, có chút run rẩy.

Đây đều là học sinh sao?

Sao trông lại trưởng thành như vậy?

Tôi nuốt nước miếng, giống như lông xù đáp lại.

"Ai đuổi theo cậu ta?! Tôi là gia sư của cậu ta!"

"Gia sư?"

Bọn họ cười to: "Đây là lần đầu tiên nhìn thấy gia sư đuổi theo tới nơi này, phương pháp truy đuổi rất mới mẻ nha, em gái tôi xem trọng cô nha."

"......" Tôi gấp đến độ mặt đỏ bừng.

Đám rắm thối này, làm càn là học theo Chu Hàn Tinh?

"Được rồi, đừng chọc gia sư nhà chúng tôi. Cô giáo nhà chúng tôi da mặt mỏng." Chu Hàn Tinh lười biếng nói một câu.

Da mặt mỏng?

Nói ai vậy?

"Chị gái gia sư, dạy Chu Hàn Tinh rất phí sức đi, có muốn đến nhà tôi không?"

"Chị gái bao nhiêu tuổi rồi, tôi năm hai đại học là đã trưởng thành rồi nha, đến đây đi, cùng nhau uống rượu!"

Một nhóm nam sinh vây quanh tôi ở giữa, ồn ào khiến người ta không chịu nổi.

"Bảo mấy người câm miệng, tôi nói chuyện mấy người nghe không hiểu à?" Chu Hàn Tinh nhíu mày, thanh âm vẫn lười biếng, nhưng dường như lại thêm vài phần lãnh ý.

Bọn họ im lặng ngay lập tức.

Thoạt nhìn trong đám ăn ăn chơi trác táng này, Chu Hàn Tinh là người lớn nhất.

"Này, cậu nói chuyện hung dữ với bạn bè như vậy làm gì..." Tôi nhỏ giọng nhắc nhở cậu ta.

Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt hơi tối.

Sau đó, cậu ta nắm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi ra ngoài.