Thích Miên giơ lên cái ly lên.
Nhìn thấy chất lỏng màu nâu rót vào trong miệng Thích Miên, trên mặt Lý Thanh lại đầy chột dạ nghi hoặc, trong lúc nhất thời không biết Thích Miên rốt cuộc có nhìn thấy thuốc bên trong hay không, nếu thấy được tại sao lại uống hết.
Nhưng lúc này Thích Miên đã uống xong, Lý Thanh muốn từ bỏ cũng không kịp, càng không thể trực tiếp hỏi: "Cậu có cảm thấy cà phê có mùi gì lạ không", chỉ có thể ráng cười lên, phụ họa: "Trách tôi sơ ý quá, tôi đi pha cho cậu lần nữa..."
Lý Thanh như cũ nghĩ đến chuyện lấy lại bình giữ ấm, Thích Miên một lần nữa lại cười: "Không cần nóng vội, tâm ý của cậu tôi đều biết cả, tôi muốn uống cho hết."
Đáy lòng Lý Thanh đã hận đến không thể mắng một tiếng chói tai, xét nát gương mặt này ra, lại nghe Thích Miên không chút để ý, nói: "Sao trán cậu đầy mồ hôi thế kia?"
Trong cổ họng Lý Thanh gian nan lọt ra vài tiếng cười: "Không có......"
Thích Miên nhẹ ấn trán mình: "Tôi còn hơi choáng váng, cậu đi đến studio chờ tôi trước đi."
Cô ôn nhu sờ sờ mặt Lý Thanh, tròng mắt đen nhánh hiện lên ảnh ngược tái nhợt của người sau: "Đừng lo lắng, cậu cho tôi, tôi đều sẽ trả lại cho cậu."
Lý Thanh đi ra ngoài, khi quay đầu đóng cửa, cô thấy được Thích Miên đã nằm xuống nhắm mắt lại. Trong lòng Lý Thanh có đủ loại ý niệm giao nhau, nào là "cô ta có phải đã biết hay không", nào là "ít nhất lần này vai chính là của mình, chụp xong mình quay lại bỏ cái ly đi là được", cuối cùng Lý Thanh tự nâng cao tinh thần đi về hướng kia của tòa nhà.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thích Miên chậm rãi mở mắt ra.
Sờ soạng di động, Thích Miên làm quen lại cách sử dụng, sau đó nhanh chóng lên web mua sắm, mua rương rương thùng thùng bánh nén khô, nước uống, các loại đậu, gạo, mì, dầu, muối, gia vị.
Tiếp đó là thuốc hạ sốt, trị vết thương, những thứ này đều không cần đơn bác sĩ, toàn bộ mua được cô gởi đến địa chỉ nhà ở phía nam ngoại ô thành phố.
Nhà Thích Miên có xí nghiệp nhỏ, sinh hoạt tính ra cũng là tiểu phú nào. Cha mẹ cùng chú thím ngày thường ở trong nội ô thành phố, nhưng ở ngoại ô còn có một biệt thự nhỏ để tên của cô, nhân viên an ninh sẽ hỗ trợ ký nhận chuyển phát nhanh.
Khu biệt thự người cũng không phải là ít, nhưng so với mật độ dân cư trong nội thành thì quả thực là thiên đường. Chỉ cần ngày mai cô về đến nhà, lấy cớ muốn về biệt thự ở vài ngày, đem cả gia đình đến khu biệt thự này, chờ đến ngày 7 tháng 10 khi Hồng Dạ mở ra thì không cần giải thích gì nhiều nữa.
May mắn trong nhà mỗi tháng cấp cho cô phí sinh hoạt rất đầy đủ, học bổng đại học cùng tiền lương làm thêm cũng không ít, cộng thêm thẻ tín dụng có thể sử dụng vượt hạn mức, toàn bộ có thể cho cô sử dụng được cả mười lăm vạn trong thời điểm mấu chốt này.
Mua xong đồ ăn, Thích Miên lại đặt mấy máy điều hòa, tủ đông, máy phát điện gia dụng cùng một đống bình chữa cháy.
Khi bào tử ấp xong sẽ yêu cầu môi trường cực nóng không nước, cho nên nếu ngược lại nhiệt độ thấp cùng nhiều nước sẽ hạ thấp được khả năng cảm nhiễm. Tiếp theo sau, Hồng Dạ mang đến cơn nóng cực độ liên tục một tuần, đầu tiên cần đề phòng chính là cháy nổ, cũng cần tận lực giảm nhiệt trong nhà, tránh bị mất nước mà chết.
Trước mắt bỗng nhiên thoáng hiện qua thảm tượng trong nhà đời trước, cô hung hăng mà cắn chặt răng.
Nếu không phải không kịp, cô khẳng định trực tiếp về nhà thuê một cái hầm chứa đá......
Thích Miên cuối cùng chốt đơn mua rất nhiều áo lạnh, găng tay da, chăn đệm, phòng bị cho đêm dài mùa đông.
Dùng hết chút tiền còn sót trong tài khoản, nhìn đơn đặt hàng thật dài, Thích Miên cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi, cảm xúc căng chặt dần dần thả lỏng xuống.
Trong nhà ấm áp, ngay cả không khí đều mang theo hương vị tươi mát.
Thích Miên đột nhiên đứng dậy, đi vào giữa ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.
Đúng là thời điểm thời tiết trong sáng nhất trong ngày, ánh mặt trời ấm áp dừng trên mi mắt, từ trên lầu cao nhìn xuống dòng người và xe cộ như nước chảy, hàng cây hai bên đường xanh mướt, cảnh sắc thật ấm áp đầy sức sống.
Thân thể Thích Miên ức chế không được mà run rẩy, vì cảnh sắc bình an như thế này.
Mạt thế sắc trời vĩnh viễn là u ám, hư thối tanh tưởi cùng mùi hôi tràn ngập trong không khí, màu đen và máu là màu sắc chủ yếu của thế giới.
Thân nhân của cô, đồng đội của cô. Người cô muốn bảo vệ, người muốn bảo vệ cô, không còn một ai.
Không sao, không sao.
Cô đã trở lại.
Người cô muốn yêu thương, không chỉ có một người!
*
Studio thật khẩn trương, vì Thích Miên té xỉu, tạp chí sắp xếp một tổ người mẫu khác chụp trước. Lý Thanh đổi xong quần áo người mẫu chính, đứng ở một bên chờ đợi.
Tuy rằng nói là quần áo người mẫu chính, nhưng rốt cuộc quần áo chính là dành cho Thích Miên mặc, nhân viên công tác cuối cùng tìm được quần áo phong cách tương tự, nhưng do vóc người khí chất Lý Thanh không bằng Thích Miên, khi hóa trang người nhân viên nhịn không được thở dài: "Thật đáng tiếc, bạn học kia mặc lên thật xứng."
Lý Thanh tươi cười nứt ra một chút, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, đáng tiếc thân thể cô ấy không thoải mái."
Tổ người mẫu kia quay chụp đã gần xong, Lý Thanh vẫn chưa thấy được Thích Miên, tâm tư căng chặt rốt cuộc buông lỏng, hít sâu một hơi đi về hướng studio.