Thích Miên bình tĩnh trả lời: "Tôi tương đối quan tâm tới giá cả."
Hạo ca không nghĩ tới cô trực tiếp như thế, hơi do dự một chút: "Cụ thể phải xem tình huống quay chụp như thế nào, nếu cô ký hợp đồng sẽ như những người khác tính theo số lần, giá thì khả năng thấp hơn một chút, nhưng đương nhiên sẽ cao hơn chụp lần này 700 đồng, tạp chí chúng tôi cũng có thể giúp cô tuyên truyền khá nhiều."
Giá cả này tính ra không cạnh tranh nhiều, Hạo ca lại mở miệng: "Nếu cô không hài lòng thì cứ nói số cô muốn, tôi sẽ giúp cô thương lượng."
"Có thể ký, nhưng có điều kiện." Thích Miên không ngạc nhiên khi anh ta thuyết phục, đời trước họ cũng muốn cô làm người mẫu cho họ, nhưng cô tới chụp chỉ vì Lý Thanh cầu xin chứ hoàn toàn không có tâm tư làm liên tục, cho nên đã trực tiếp cự tuyệt.
Hạo ca hỏi: "Điều kiện gì?"
"Trước tiên dự chi một phần tiền lương, tiền mặt hoặc chuyển khoản." Thích Miên lấy ra di động, "Ít nhất một vạn, tôi có thể ký lần đầu một năm với anh."
Nửa giờ sau, Thích Miên và Lý Thanh đi ra khỏi tòa nhà, tiếng người ồn ào cùng âm thanh thành thị ập vào trước mặt, Thích Miên nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều.
Thích Miên đi vào một khách sạn nhỏ, vẫy tay kêu Lý Thanh cùng đến.
Lý Thanh sắc mặt tiều tụy theo vào, Thích Miên gõ gõ quầy tiếp tân: "Muốn một phòng đơn, thẻ căn cước và tiền phòng, lấy ra đây."
Lý Thanh không biết Thích Miên muốn làm gì, nhút nhát mà lấy tiền ra, đưa qua.
Thích Miên dùng căn cước và tiền của Lý Thanh thuê phòng xong, hai người cùng đi tới phòng thuê, vừa mở cửa phòng ra, hơi mốc từ trong trào ra, góc tường còn bong ra từng mảng xi măng.
Lý Thanh cường chống lên: "Tới nơi này làm gì? Tôi, tôi cảnh cáo cậu, tuy rằng tôi bỏ thuốc ngủ, nhưng không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng, ngay cả báo nguy, cảnh sát cũng sẽ không thụ lí."
"Nếu cậu thật sự không sợ, còn sẽ cùng tôi tới này sao?" Thích Miên lấy bình giữ ấm, "Còn muốn bằng cấp hay không?"
Thích Miên có video, nếu phát lên diễn đàn, tất cả mọi người đều biết được chuyện này, học viện sẽ không cấp bằng cho một học sinh đã có hình ảnh cực xấu như vậy.
Thân thể Lý Thanh có thể thấy bằng mắt thường xìu xuống.
Thích Miên ngồi xuống phía đối diện: "Đáp ứng tôi một chuyện, tôi có thể cắt bỏ video, chuyện cũ sẽ bỏ qua."
Mắt Lý Thanh một lần nữa sáng rọi lên.
Thích Miên giơ lên bình giữ ấm, đưa đến trước mặt Lý Thanh: "Uống hết!"
Lý Thanh sắc mặt xanh trắng đan xen, thất thanh: "Sẽ chết!"
"A?" Thích Miên nghe xong cảm thấy buồn cười, "Cậu cảm thấy uống nhiều như thế sẽ chết, còn dám bỏ cho tôi uống?"
Lý Thanh đột nhiên không nói gì.
Thích Miên từ trong túi Lý Thanh lấy ra thuốc ngủ, bỏ vào bình nhôm trước mặt lắc lắc, nói chậm rì rì: "Yên tâm, cậu mất ngủ không nghiêm trọng lắm, loại thuốc ngủ này uống nhiều gấp mười lần cũng sẽ không chết, chỉ khó chịu hai ba ngày thôi, không tin thì cậu cứ tra. Tôi bất quá chỉ tương kế tựu kế với cậu mà thôi."
Lý Thanh bị mất ngủ tính ra cũng không nghiêm trọng, bác sĩ cấp thuốc cũng nhẹ. Chỉ cần ý chí đủ mạnh là có thể chống đỡ được dược hiệu mang đến cơn buồn ngủ, hiện giờ Thích Miên là trọng sinh đến, lại có chuẩn bị, tất nhiên không cần phải nói.
"Cậu chỉ cần đáp ứng tôi hai ngày nay cậu không trở về trường mà ở yên tại nơi này, tôi sẽ xóa video."
Lý Thanh lập tức lấy ra di động tìm kiếm, hồi lâu mới run run: "Vì sao muốn tôi làm như vậy?"
Thích Miên chống cằm nghĩ nghĩ, cười: "Đại khái hai ngày này không muốn nhìn thấy cậu."
Lý Thanh cơ hồ trong nháy mắt liền ra quyết định: "Tôi vừa uống xong hết thì cậu xóa ngay."
Thích Miên gật đầu: "Được."
Lý Thanh nuốt nuốt nước miếng, lấy bình giữ ấm, vặn ra nắp bình làm ly, từng ngụm từng ngụm mà uống cà phê. Bởi vì uống quá nhanh, cô không nhịn được sặc khụ nôn khan, nhưng nghẹn thì nghẹn Lý Thanh vẫn tiếp tục uống, cho đến khi uống cạn bình.
Thích Miên thờ ơ lạnh nhạt.
Lý Thanh buông ly xuống, khóe miệng còn dính tí cà phê, hung tợn mà nhìn chằm chằm Thích Miên, tận mắt nhìn thấy Thích Miên cầm điện thoại di động xóa đi video, mới khó chịu mà ngã lên giường.
Tuy rằng sẽ không chết, nhưng hôn mê, choáng váng cùng ghê tởm là không thoát khỏi.
Thích Miên nhìn Lý Thanh ngã vào trên giường hôn mê, mặt vô biểu tình lấy di động từ trong túi Lý Thanh ra, dùng vân tay giải mã khóa, cũng bỏ đi mật mã.
Rời khỏi phòng, Thích Miên rút thẻ phòng ra đặt ở quầy tiếp tân: "Bạn tôi ngủ rồi, chút nữa sẽ có người tới đây chăm sóc cho cô ấy, tôi để thẻ phòng cho cô ấy tới lấy."
Tiếp tân gật đầu: "Được, người tới lấy tên gì?"
"Trương Khê."
Thích Miên đi ra khách sạn, kêu taxi quay lại trường học, lập tức đi vào siêu thị lớn ngay ở cửa trường.""
-
Tiền trong tài khoản Thích Miên đều đã dùng để mua vật tư, cô chủ yếu là còn chờ tới một vạn đồng tiền ứng trước kia.
Lễ quốc khánh sắp chấm dứt, vé máy bay vé xe lửa xe khách đều không dễ mua, vé sớm nhất mà cô mua được chỉ là vé máy bay sáng sớm mai.
Thích Miên không thể giải thích hành vi của mình với người nhà, cô chỉ có thể dùng tiền tiết kiệm mua vé. Vật tư mua cho gia đình là mua từ trên mạng, vừa tiết kiệm thời gian cùng chi phí. Chuyển phát nhanh cùng một thành phố tốn nhiều nhất là hai ngày sẽ đến, nhưng đồ tùy thân cô muốn mang theo cần phải mua ngay.