Đến tận đây, Mục Tư Thần hoàn toàn hiểu logic cơ bản của trấn nhỏ và Con Mắt Bự.
Thứ nhất, mặc dù không biết nguyên nhân gì, Con Mắt Bự cần đầy đủ tín đồ tuyên dương bản thân, đây cũng chính là ý nghĩa tồn tại của tùy tùng và người thân cận.
Thứ hai, Con Mắt Bự muốn tăng sức mạnh thì cần phải có linh hồn của người dị đoan, không tín ngưỡng nó, linh hồn tự do, linh hồn càng kiên cường thì lợi ích đối với Con Mắt Bự càng lớn.
Thứ ba, vì để không bị các quái vật cấp Thần khác tấn công, Con Mắt Bự cần duy trì vận hành trấn nhỏ này để bảo vệ bản thân. Lúc này, “Trụ” rất quan trọng ở trấn nhỏ. Vì duy trì sự vận hành của “Trụ” thì cần phải có những cảm xúc tiêu cực như tuyệt vọng, đau thương…của người bình thường.
Sau khi biết rõ logic này, muốn tìm kiếm vị trí “Trụ” thì sẽ tương đối đơn giản.
Mục Tư Thần vừa suy nghĩ, vừa nghe Thẩm Tễ Nguyệt nói chuyện sau khi anh ta vào viện điều dưỡng.
Thẩm Tễ Nguyệt tìm được viện điều dưỡng cùng với một người bạn đồng hành, hai người đồng thời trở thành người bệnh, cũng nảy sinh bất đồng với nhau vì chuyện có nên biến thành bác sĩ hay không.
Thẩm Tễ Nguyệt kiên trì không muốn làm tổn thương những người khác, mặc kệ là ô nhiễm người nhà, hay là làm cho một người bệnh đang tỉnh táo phát điên, anh ta đều không chịu làm.
Bạn đồng hành của anh ta lại cho rằng cần phải có hy sinh thì mới được.
Vì thế Thẩm Tễ Nguyệt chờ thời cơ hành động ở trong phòng, còn bạn đồng hành của anh ta thì thuận lợi trở thành bác sĩ.
Cho dù không ủng hộ cách làm của bạn đồng hành, nhưng hai người vẫn bàn bạc cách đối phó. Bạn đồng hành trở thành bác sĩ tìm kiếm “Trụ” ở trong viện điều dưỡng, còn Thẩm Tễ Nguyệt lại xem như một tồn tại có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào mà ở lại trong phòng bệnh.
“Bị hy sinh?” Mục Tư Thần hỏi.
Thẩm Tễ Nguyệt tuy xấu nhưng thong dong mà cười cười: “Nơi hội tụ nhiều tuyệt vọng nhất chính là vị trí của ‘Trụ’. Bởi vậy chúng tôi phân tích, vô cùng có khả năng văn phòng dưới lầu 1 mà người bệnh làm thủ tục xuất viện chính là vị trí của ‘Trụ’.”
“Vì sao lại nghĩ như vậy?”
Thẩm Tễ Nguyệt giải thích: “Từ trước đến nay bệnh viện không hề đưa ra phương thức rời khỏi hoàn toàn. Cái gọi là giá trị cống hiến, chẳng qua chỉ là điều kiện mỗi ngày rời khỏi viện điều dưỡng, trở lại chỗ ở nghỉ ngơi, ngày hôm sau còn phải đi vào bệnh viện, lặp lại chuyện đã làm một ngày trước.
“Cậu cho rằng, con người sẽ tuyệt vọng nhất ở trong hoàn cảnh nào?”
“Hy vọng tan biến khi sắp đạt được.” Mục Tư Thần quyết đoán đáp.
Mắt ếch của Thẩm Tễ Nguyệt xoay chuyển, hình như là khen ngợi mà nhìn Mục Tư Thần một cái, anh ta gật gật đầu nói: “Đúng là như thế. Chúng tôi phân tích, chỉ có một cách rời khỏi bệnh viện này hoàn toàn, đó chính là xuất viện.”
Mục Tư Thần hiểu ý của anh ta, nhưng đồng thời đưa ra nghi ngờ: “Tôi hiểu ý của anh, các anh cho rằng, khi người bệnh xuất viện, lúc cho rằng cuối cùng bản thân cũng đã được giải thoát, nhưng không ngờ khi làm thủ tục xuất viện lại nhận được không phải là xuất viện, mà rất có thể là hủy diệt.
“Nhưng điều kiện tiên quyết người bệnh hết bệnh là tín ngưỡng Con Mắt Bự, biến thành kẻ điên. Dưới loại tình huống này, người bệnh sẽ trở thành tự nguyện hi sinh vì Con Mắt Bự, sao lại tuyệt vọng chứ?”
Trong mắt Thẩm Tễ Nguyệt tràn ngập hoài nghi: “Cậu quả nhiên rất không bình thường, chẳng lẽ cậu không biết, tín ngưỡng và ích kỷ không xung đột, điên cuồng và khao khát sinh mệnh cũng không có xung đột sao?”
“Mọi thứ đều có cái giá của nó, tùy tùng tín ngưỡng Tồn tại vĩ đại, cũng chỉ là muốn tìm kiếm sự che chở, tìm người bảo vệ chính mình mà thôi.
“Mặc kệ trở nên điên cuồng cỡ nào, cốt lõi tín ngưỡng của bọn họ là đi theo Tồn tại vĩ đại sẽ có thể sống sót, càng kiên định tín ngưỡng thì khi gặp phải uy hϊếp đến tính mạng sẽ càng trở nên tuyệt vọng hơn.
“Người bệnh vốn chính là những người có ý chí kiên định, không muốn khuất phục Con Mắt Bự. Bọn họ khuất phục thì nhất định sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Dưới tình huống này, khi người bệnh phát hiện cho dù làm trái với nguyên tắc của bản thân đi tín ngưỡng Con Mắt Bự, cuối cùng vẫn không cách nào rời khỏi bệnh viện, lúc này sẽ rơi vào tuyệt vọng như thế nào đây?
“Đây là chuyện bình thường mà mọi người đều biết sau đại thảm họa, rốt cuộc cậu là quái thai từ đâu tới, làm thế nào có thể sống tới ngày nay vậy?”
Mục Tư Thần cũng chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.
Cậu không muốn nói chuyện người chơi xuyên qua với Thẩm Tễ Nguyệt, hơn nữa ở một thế giới điên cuồng như vậy, nói cũng không được gì.
Người chơi cũng không có bất kỳ đặc quyền gì ở thế giới này, mặc kệ là người chơi nào đi vào nơi này thì cũng sẽ gặp nguy hiểm giống như cư dân của trấn nhỏ.
Thẩm Tễ Nguyệt thấy Mục Tư Thần không muốn giải thích, thì quan tâm nói: “Được rồi, dù sao trên người của cậu cũng có tô-tem, ngài ấy tin tưởng cậu, tôi cũng tin tưởng cậu.”
Mục Tư Thần nhẹ nhàng thở ra.
Ở cùng với Thẩm Tễ Nguyệt là một chuyện khiến cho người ta thoải mái, anh ta là người thông minh, bình tĩnh, lanh trí lại biết quan tâm, chỉ cần không chú ý đến mụn nước con mắt trên người anh ta, Mục Tư Thần thực sự rất vui lòng nói chuyện phiếm với Thẩm Tễ Nguyệt.
“Xem ra anh đã nắm bắt đầy đủ thông tin trong một tuần này, một khi đã như vậy, vì sao còn muốn tôi làm đồng đội của anh?” Mục Tư Thần hỏi, “Anh đã là người bệnh, chỉ cần anh tín ngưỡng Con Mắt Bự, thì có thể tìm được ‘Trụ’ rồi, không phải sao?”
Thẩm Tễ Nguyệt nói: “Cậu đã quên, một khi tín ngưỡng, tôi sẽ trở nên điên cuồng, đến lúc cũng sẽ không thể phá hư được ‘Trụ’.
“Hơn nữa, phá hư ‘Trụ’ cần tô-tem, tôi muốn xuất viện, trước hết cần xóa hết tô-tem này, đến lúc đó tôi không còn năng lực để phá hư ‘Trụ’ nữa.
“Tôi cần một đồng đội có ý chí kiên định, năng lực ứng biến mạnh, thông minh, bình tĩnh, cơ trí, cậu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Mục Tư Thần bị anh ta khen đến hơi xấu hổ.
Theo ý nghĩ của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần hiểu kế hoạch của anh ta: “Mục đích cuối cùng của anh là tôi sẽ cùng anh xuất viện, chúng ta cùng nhau đối mặt phá hư ‘Trụ’.”
“Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt lo.” Thẩm Tễ Nguyệt nói.
Mục Tư Thần nhíu mày nói: “Nhưng nếu làm như vậy, anh sẽ……”
Thẩm Tễ Nguyệt thong dong mà cười cười: “Từ trước đến nay tôi cũng không sợ hy sinh, chỉ sợ hy sinh không có giá trị mà thôi.”
Giờ khắc này, xuyên qua bề ngoài đáng sợ của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần mơ hồ nhìn thấy một người có dáng dấp anh tuấn, phẩm hạnh cao thượng ngồi ở trong phòng bệnh này.
Mặc dù sớm đã không còn hình người, Thẩm Tễ Nguyệt vẫn người cũng như tên, là một người phong quang tễ nguyệt.
Mục Tư Thần siết chặt nắm đấm, cậu không hy vọng Thẩm Tễ Nguyệt cứ bị hy sinh như vậy.
“Biết cậu phải làm gì không?” Thẩm Tễ Nguyệt hỏi.
Mục Tư Thần gật gật đầu: “Tìm cách bổ xung quy tắc, cộng thêm khi một ‘người bệnh xuất viện, người nhà cũng cùng đến làm thủ tục’, sau đó thì dựa theo kế hoạch của chúng ta hành động.”
Thẩm Tễ Nguyệt nghe xong, thả lỏng mà cười: “Xem ra thật sự trời không quên tôi, để cho tôi trước khi gần như điên cuồng mà gặp được cậu, một người đồng đội tốt. Vận may tốt thì chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ trong ‘đêm tối’ này, đúng không?”
“Tôi sẽ cố gắng.” Mục Tư Thần nói xong, âm thầm siết chặt nắm tay.
Dựa theo tin tức mà Diêu Vọng Bình cung cấp, Mục Tư Thần biết được, trước 14 giờ, bác sĩ sẽ không ở trong viện điều dưỡng, bọn họ sẽ đi tìm kiếm người bệnh ở trong trấn Đồng Chi, để tránh ngày mai bị hạ xuống thành người nhà.
14 giờ đến 19:30, chính là thời gian chữa trị của bác sĩ, nghe nói thỉnh thoảng còn có người thân cận đến giúp bác sĩ chữa trị.
Trước 14 giờ, Mục Tư Thần cần phải nhanh chóng tìm cách bổ xung quy tắc, cộng thêm quy tắc “người bệnh xuất viện, người nhà cũng cùng đến làm thủ tục”, sau 14 giờ, Thẩm Tễ Nguyệt sẽ chủ động tiếp nhận trị liệu, sau đó Mục Tư Thần đưa anh ta đến tầng 1 dưới đất.
Sau khi lập kế hoạch xong, Mục Tư Thần rời khỏi phòng bệnh, hiện tại là 11 giờ, cậu không còn nhiều thời gian lắm, chỉ có ba tiếng.
Ngoại trừ bổ sung quy tắc, Mục Tư Thần còn có một kế hoạch.
Cậu muốn cứu Thẩm Tễ Nguyệt.
Nói cậu ngây thơ cũng được, ngu ngốc cũng được, là một sinh viên vô dụng sống trong thời đại hoà bình cũng được, Mục Tư Thần cũng phải làm như vậy.
Thẩm Tễ Nguyệt đã làm cho Mục Tư Thần hiểu được trong thế giới quỷ dị này, việc bảo vệ sự kiên định trong lòng là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Mục Tư Thần là người lớn lên trong thế giới hoà bình, cậu không thể đồng ý với logic cơ bản của thế giới này, đây là sự cố chấp của cậu.
Cậu quyết định giữ vững sự cố chấp này, đây là cách duy nhất cậu có thể phân biệt thế giới này.
Có cuốc chim và tô-tem của Tần Trụ, Mục Tư Thần nghĩ cậu cũng không phải xây lâu đài trên cát, cậu có tỷ lệ nhất định sẽ làm được.
Mục Tư Thần che ngực, âm thầm hạ quyết tâm.
-
Cửa của tất cả các phòng trong viện điều dưỡng đều đóng chặt, nhưng ngoại trừ bệnh nhân bị nhốt trong phòng không thể tự do di chuyển, mặc kệ là người nhà, người tình nguyện hay là bác sĩ thì đều có thể được đi lại trong viện điều dưỡng, chỉ là phạm vi khác nhau.
Trước 14 giờ bác sĩ có thể rời khỏi viện điều dưỡng, người tình nguyện cần phải tuân thủ nghiêm ngặt thời gian đi làm tan tầm mà đi tới đi lui giữa viện điều dưỡng và nơi ở, còn người nhà lại chỉ có thể di chuyển trong tầng 1, tầng của văn phòng bác sĩ điều trị và tầng của phòng bệnh.
Mục Tư Thần muốn xuống lầu, lại bị một đám sương mù ngăn lại, cũng không nhìn thấy cầu thang đâu.
Trong viện có thang máy, nhưng cậu chỉ có thể ấn nút ba tầng 1, 4, 7.
“Thang máy đi xuống, đến tầng mấy?” Có một người tình nguyện bên trong thang máy, ngoại hình gã rất kỳ quái, hai mắt nhắm nghiền, trên trán lại mọc ra thứ gì đó giống như râu, trên râu có treo hai con mắt.
Đổi thành người nhà khác, khi nhìn thấy dáng vẻ khủng bố của người tình nguyện này, chỉ sợ đã sợ đến mức ba hồn mất luôn hai hồn, ô nhiễm trên cơ thể sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Mà sau khi Mục Tư Thần nhìn thẳng Thẩm Tễ Nguyệt, cảm thấy ngoại hình của người tình nguyện cũng coi như dễ nhìn rồi, ít nhất không có mùi tanh hôi, cũng vẫn duy trì hình người.
“Tầng 4.” Mục Tư Thần nghĩ nghĩ, quyết định đến tầng 4 tìm manh mối.
Người tình nguyện râu con mắt ấn nút thang máy.
Mục Tư Thần nhìn gã một hồi, chủ động mở miệng bắt chuyện nói: “Đôi mắt của anh rất độc đáo, anh làm sao có được vậy?”
Hầu hết vẻ ngoài của người tình nguyện đều là bình thường, ít có người tình nguyện mang hình thù kỳ quái, câu hỏi của Mục Tư Thần cũng không đột ngột.
Dựa theo sở thích của người tình nguyện, thật ra Mục Tư Thần hẳn là nên khen mắt của người tình nguyện “đẹp”, “đáng yêu”, nhưng cậu thật sự không có cách nào che giấu lương tâm mà nói ra được, chỉ có thể lựa chọn từ “độc đáo” tương đối khách quan lại có ẩn chứa ý khen ngợi này.
“Đúng không!” Nghe được Mục Tư Thần khen hai con mắt của mình, người tình nguyện quả nhiên rất vui vẻ, gã sờ sờ đôi mắt trên đỉnh đầu nói, “Trước kia tôi từng bị mù, sau khi sinh ra không thể mở mắt được, không biết dáng vẻ của thế giới này trông như thế nào. Đây là sau khi tôi giúp người thân cận Vũ Mục chữa trị cho một người bệnh, người thân cận Vũ Mục đã thưởng cho tôi đôi mắt của người bệnh kia!”
Thảo nào thoạt nhìn đôi mắt có hơi giống mắt ếch của Thẩm Tễ Nguyệt, hóa ra là lấy từ trên người của người bệnh.
“Người bệnh đã xuất viện rồi, còn có thể lấy mắt được sao?” Mục Tư Thần hỏi.
“Có thể chứ, dù sao mắt của bọn họ cũng nhiều.” Người tình nguyện rất tự nhiên mà nói, “Người thân cận Vũ Mục còn thường xuyên trộm mắt của người bệnh nữa mà, nếu cậu muốn có được một đôi mắt đẹp giống như tôi thì có thể giúp người thân cận Vũ Mục làm một số chuyện trong khả năng cho phép, nói không chừng tâm trạng ngài ấy tốt là có thể ban cho cậu một đôi mắt đấy. Cậu nhìn đôi mắt của cậu không tiện đến cỡ nào, chỉ có thể nhìn đến phía trước, nhìn không được phía sau, cậu cũng nên lắp một đôi ở phía sau đầu đi.”
Mục Tư Thần nghe được mấy câu này mà suýt tý nữa đã rớt San, cậu lấy tay ấn ngực, tiếp tục hỏi: “Người thân cận Vũ Mục có nhiều mắt như vậy, có phải vì nguyên nhân này không?”
“Cũng có khi.” Người tình nguyện râu con mắt tiến đến bên tai Mục Tư Thần, nhỏ giọng nói.
Lúc này thang máy đã đến tầng 4, Mục Tư Thần đi ra khỏi thang máy, còn không quên nói với người tình nguyện râu con mắt nói: “Lần sau đi thang máy nói chuyện tiếp nhé!”
“Thật tốt quá, tôi ở chỗ này rất nhàm chán, cũng không có ai nói chuyện phiếm với tôi cả.” Người tình nguyện râu con mắt nhiệt tình mà nói.
Cửa thang máy khép lại, vẻ nhiệt tình trên mặt của Mục Tư Thần lập tức trở nên lạnh nhạt đi.
Cậu vẫn luôn cảm thấy người thân cận Vũ Mục có quá nhiều mắt, còn tưởng rằng là Con Mắt Bự thưởng cho gã. Hiện giờ nghĩ đến, mấy con mắt của người thân cận Vũ Mục, làm không tốt đều là lấy từ trên người của người bệnh.
Viện điều dưỡng này, ngoại trừ là địa điểm của “Trụ”, nói không chừng còn lợi dụng ý chí kiên định của nhóm người bệnh để nuôi ác ma.
Tầng 4 ngoại trừ văn phòng bác sĩ, cũng có không ít phòng bệnh. Mục Tư Thần đi ngang qua những phòng bệnh đó, cậu đi thẳng đến văn phòng của bác sĩ điều trị cho Thẩm Tễ Nguyệt.
Cậu nhớ Diêu Vọng Bình từng bổ xung quy tắc có lợi cho mình, lại từng tìm kiếm cái gì đó trong văn phòng bác sĩ, nói không chừng văn phòng bác sĩ, có manh mối về bổ sung quy tắc.
Mục Tư Thần xem hồ sơ bệnh án, biết bác sĩ chữa trị của Thẩm Tễ Nguyệt tên là Kha Y.
Cậu tìm được văn phòng viết tên Kha Y, gõ gõ cửa.
Thời gian này, bác sĩ có lẽ không có trong viện điều dưỡng. Chỉ cần không ai lên tiếng, Mục Tư Thần sẽ xông vào.
Ai ngờ mới vừa gõ hai cái, thì có người mở cửa từ bên trong, còn là người mà Mục Tư Thần quen biết.
Chính là cô gái từng bị Con Mắt Bự ảnh hưởng, sinh ra ảo giác, suýt nữa đã tự móc hai mắt của mình.
Mục Tư Thần cúi đầu nhìn về phía bản tên trên ngực của cô, thấy phía trên bất ngờ viết “Bác sĩ: Kha Y”.