Chỉ có 40%? Mục Tư Thần sửng sốt.
Nếu một người thân cận chỉ có thể tích trữ tối đa 40% sức mạnh, vậy cho dù cộng thêm người thân cận Vũ Mục, cũng chỉ có thể tích trữ tối đa 80%, 20% còn lại thì phải làm sao đây?
Tầm mắt Mục Tư Thần dừng ở trên người Diêu Vọng Bình.
Chẳng lẽ đúng lúc muốn một mình cậu xử lý ba người ở hiện trường, mới có thể full năng lượng sao?
Nhưng mới vừa rồi hệ thống dùng từ cũng không phải là sử dụng kỹ năng “Đào Góc Tường”, mà là “tiêu diệt”.
Mục Tư Thần có thể tiêu diệt người thân cận Trọng Đồng và người thân cận Vũ Mục, người thân cận Trọng Đồng là người quyết định giáng Ứng Mậu đến khu lắp ráp, cũng chỉ tên yêu cầu mọi người bỏ phiếu đưa Ứng Mậu đến khu nuôi trồng, có thể nói, gã đã gián tiếp hại chết Ứng Mậu. Người thân cận Vũ Mục càng không cần phải nói, khi lần đầu tiên Mục Tư Thần gặp gã, gã đã tinh lọc bốn người chơi hoàn toàn không biết gì về thế giới này.
Nhưng Diêu Vọng Bình……
Mục Tư Thần thừa nhận, cậu không có thiện cảm với Diêu Vọng Bình, cậu không ủng hộ quan điểm của Diêu Vọng Bình.
Nhưng điều này cũng không đại diện cho Diêu Vọng Bình nhất định là sai.
Mục Tư Thần sống trong thế giới hòa bình, cậu không thích hy sinh, ghét cái chết, đây là một chuyện rất bình thường. Môi trường sống của Diêu Vọng Bình lại là một thế giới như vậy, chưa từng trải qua cuộc sống của Diêu Vọng Bình, Mục Tư Thần chỉ có thể không ủng hộ đối phương, lại không cách nào phủ định.
Ngay đến phủ định cũng không làm được, sao có thể ra tay “tiêu diệt” Diêu Vọng Bình đây?
Cậu nắm chặt cuốc chim, nhắm ngay Diêu Vọng Bình dùng sức vung lên, lại chặn được mười mấy chiếc lông chim sắc bén hơn dao của người thân cận Vũ Mục.
Lông chim đánh mạnh vào trên cuốc chim, Mục Tư Thần thế mà cảm thấy đôi tay tê dại, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể vung cuốc chim.
Cậu thấy ánh sáng trước ngực Diêu Vọng Bình càng ngày càng yếu, biết công kích không ngừng của người thân cận Vũ Mục đã làm suy yếu năng đi năng lực phòng ngự của kiếm Thủ Hộ, có thể đỡ được một ít, ánh sáng bảo vệ cũng sẽ tiêu hao chậm một chút.
Mục Tư Thần quyết định tạm thời không xoắn xuý đối phó Diêu Vọng Bình thay không, nhân lúc có người hỗ trợ, xử lý người thân cận Vũ Mục trước rồi nói.
Nói không chừng sau khi tiêu diệt người thân cận Vũ Mục, năng lượng sẽ full luôn thì sao.
Dẫu sao thì trông người thân cận Trọng Đồng yếu hơn người thân cận Vũ Mục rất nhiều, khi xử lý gã có thể tích được 40% năng lượng, nói không chừng xử lý người thân cận Vũ Mục có thể được 60% luôn.
Người thân cận Vũ Mục vung cánh chim lên, né xúc tu máy đang đánh úp lại của Diêu Vọng Bình, mở mắt trên cánh đối mặt với Mục Tư Thần, nhìn về phía Mục Tư Thần.
“Tuy rằng tao chưa từng gặp mày, nhưng cuốc chim này……”Vô số con mắt trên cánh chim đồng thời nheo lại, Người thân cận Vũ Mục đưa tay nhổ mấy cọng lông chim, rồi ném đến không trung, trong miệng như là hát ngâm phun ra hai chữ, “Chân thật.”
Mấy cọng lông chim xếp thành một hàng ở không trung, quay một vòng trên đỉnh đầu Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần còn chưa kịp trốn tránh, trong một vòng lông chim kia liền xuất hiện một con mắt rất lớn, con mắt này bắn từ trong vòng lông chim ra, lại xoay hai vòng với Mục Tư Thần.
Theo con mắt dừng ở trên người Mục Tư Thần, dường như trên mặt cậu có thứ gì đó biến thành những hạt nhỏ giống như bụi bay lên trên.
Khuôn mặt Mục Tư Thần đầu tiên là biến thành dáng vẻ của Hạ Phi, sau đó khuôn mặt Hạ Phi tiếp tục bụi hóa, lộ ra vẻ ngoài vốn có của Mục Tư Thần.
“Quả nhiên là mày” Người thân cận Vũ Mục và Diêu Vọng Bình trăm miệng một lời nói.
Mục Tư Thần: “……”
Hai người này cũng không phải thông minh lắm, mà là cuốc chim dễ nhận ra quá, người cầm cuốc chim này, mặc kệ trưởng thành thành hình dáng ra sao thì cũng đều sẽ bị nghi ngờ là Mục Tư Thần.
Đổi mặt biến mất, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mục Tư Thần lại là uổng phí hết 300 điểm năng lượng giá trị.
Sớm biết khuôn Ứng Mậu không xài được, cậu đã không đổi mặt rồi.
Trong lúc đang đau lòng, một xúc tu máy hung hăng đánh lại đây, Mục Tư Thần vội vàng giơ cuốc chim lên ngăn cản, “ầm” một tiếng, cậu bị xúc tu máy quất bay, xoay hai vòng ở không trung rồi mới rơi xuống đất, mà xúc tu máy cũng bị cuốc chim đập rớt một khúc, chỉ còn lại một nửa.
Sau khi Mục Tư Thần rơi xuống đất lăn mười mấy vòng, vẫn luôn lăn vào trong ruộng bắp mới dừng lại.
Toàn thân cậu đau đớn, nằm trên mặt đất nặng nề mà ho hai tiếng, ho ra một ngụm máu.
Nếu không phải cuốc chim không gì chặn được dưới cấp Thần, lần này có thể trực tiếp quất Mục Tư Thần thành hai khúc rồi.
Mà cánh của người thân cận Vũ Mục thế mà có thể ngăn cản công kích đáng sợ của xúc tu máy này, thực lực đều đủ để nghiền áp tận hai người thân cận Trọng Đồng.
Mục Tư Thần ho khan bò dậy, hai tay tê dại đến mức khó có thể nắm lấy cuốc chim.
Diêu Vọng Bình độc ác quá.
Cậu ở bên này do dự nên công kích Diêu Vọng Bình hay không, Diêu Vọng Bình lại không không đếm xỉa đến tình nghĩa cậu tiêu diệt người thân cận Trọng Đồng, chặn người thân cận Vũ Mục cho anh ta, không chút do dự mà giáng cho cậu một đòn chí mạng.
Nhưng Mục Tư Thần hiểu cách làm của Diêu Vọng Bình.
Ở trong mắt Diêu Vọng Bình, Mục Tư Thần có lẽ là kẻ địch còn đáng sợ hơn cả người thân cận Vũ Mục.
Người thân cận Vũ Mục chỉ ngăn cản Diêu Vọng Bình đến gần “Trụ”, cho dù gϊếŧ không chết người thân cận Vũ Mục, Diêu Vọng Bình cũng có cơ hội nhân lúc phòng ngực của gã xuất hiện sơ hở, xâm nhập vào trong “Trụ” phá hư nó.
Nhưng Mục Tư Thần có thể trực tiếp cướp lấy “Trụ”, sau cướp được còn có thể đuổi toàn bộ người ở trong “Trụ” ra, một khi bị Mục Tư Thần lấy được “Trụ”, Diêu Vọng Bình sẽ không còn cơ hội tiếp cận “Trụ” nữa.
Mục Tư Thần còn ho khan, đột nhiên có vô số tia sáng xuất hiện trước mắt trái đang nhắm nghiền.
Mắt trái của cậu thấy được một số công kích vô hình!
Mục Tư Thần lăn tại chỗ, tránh phạm vi của những ánh sáng này.
Sau khi lăn đi, Mục Tư Thần lại quay đầu nhìn lại, thì thấy những thân cây bắp ở xung quanh chỗ cậu nằm vừa rồi đã khô héo hết.
Đây là công kích của người thân cận Vũ Mục!
Hình ảnh cậu và Diêu Vọng Bình đối phó với người thân cận Vũ Mục trước, sau đó lại tranh giành “Trụ” một cách hòa bình không hề xuất hiện như trong tưởng tượng của cậu. Mục Tư Thần vừa xuất hiện, đối tượng mà hai người này ưu tiên công kích thế mà lại biến thành cậu.
Đại khái có lẽ là lần trước Mục Tư Thần nhân lúc hai người hỗn chiến đã ngư ông đắc lợi, thật sự thù dai mà.
Mục Tư Thần dựa vào mắt trái có thể nhìn thấy công kích vô hình và lăn lộn trên mặt đất liên tiếp hiện lên công kích của người thân cận Vũ Mục, ngay khi cậu cảm thấy lần này mình thật sự không thể chống đỡ được, Diêu Vọng Bình bỗng nhiên khẽ chống nửa xúc tu máy xuống mặt đất, bản thân dùng sức nhảy lấy đà, mượn sức của xúc tua nhảy lên không trung, ngang bằng với người thân cận Vũ Mục.
Người thân cận Vũ Mục đang tập trung công kích Mục Tư Thần không thể tránh kịp thời, bị Diêu Vọng Bình cắn lên cánh trái một cái.
Diêu Vọng Bình tàn nhẫn cười, khống chế xúc tu máy nhanh chóng co rúc vào.
Trọng lực và năng lực co rúc của xúc tu máy làm Diêu Vọng Bình lập tức miễn cưỡng kéo đứt cánh chim bên trái của người thân cận Vũ Mục, người thân cận Vũ Mục hét lên, gã mất một cánh chim cũng không thể bay trên không, rơi mạnh xuống mặt đất.
Đây không phải là hai chọi một, mà là một trận hỗn chiến ba bên, bất luận là ai, chỉ cần hơi lơ là một chút thì sẽ bị đánh lén ngay.
Diêu Vọng Bình miệng đầy máu tươi, cùng đồng thời rơi xuống với người thân cận Vũ Mục.
Lúc này, Mục Tư Thần nằm trên mặt đất toàn thân đau nhức không biết lấy đâu ra sức lực mà bật dậy, đi đến bên cạnh nửa khúc xúc tu máy bị cuốc chim chặt đứt.
Nửa xúc tu máy kia còn quằn quại trên mặt đất, hiển nhiên còn có sức lực dồi dào.
Mục Tư Thần nhẹ nhàng vung cuốc chim lên, nửa xúc tu máy liền thuận theo mà quấn quanh ở trên người cậu, nghe theo lệnh của Mục Tư Thần.
Kỹ năng “Đào Góc Tường”, có thể đào không chỉ có riêng là tín đồ và tình cảm.
Bởi vì nửa xúc tu máy này đã tách khỏi bản thể, Mục Tư Thần thế mà chỉ dùng 500 điểm năng lượng là đã có được vũ khí này.
Nửa nửa đoạn xúc tu máy này dài chừng 5 mét, Mục Tư Thần khẽ động trong lòng, khống chế ấn phần đầu xúc tu ở trên mặt đất.
Cậu bắt chước các động tác tấn công của Diêu Vọng Bình, biến mình thành một cây lao, để xúc tu máy ném cậu đến nơi xa.
Giữa không trung, người thân cận Vũ Mục vỗ cánh chim bên phải còn lại của mình, chuyển hướng trên không trung, đối mặt với Diêu Vọng Bình đang rơi xuống.
Cánh chim mở ra, vô số ánh mắt nhắm ngay giữa ngực của Diêu Vọng Bình.
Lúc này đây, ánh sáng màu trắng của kiếm Thủ Hộ cuối cùng đã tan đi, vô số tầm mắt đỏ như máu bao phủ lấy Diêu Vọng Bình, da trên người anh ta bắt đầu dần dần rã ra, tựa như bốn người chơi trước đó, sắp bị người thân cận Vũ Mục tinh lọc.
Nhưng mà Diêu Vọng Bình không phải người chơi cấp tân thủ không có kinh nghiệm, anh ta nhân lúc người thân cận Vũ Mục cần phải lấy tư thế mở cánh chim nhắm ngay bản thân không di chuyển được, hung hăng vung tay trái lên.
Tay trái biến thành xúc tu máy vung một cái, đâm xuyên qua ngực người thân cận Vũ Mục từ phía sau.
Mục Tư Thần biến thành cây lao cũng đến nơi mục đích trong chớp nhoáng.
Mục tiêu của cậu là cái cánh bị Diêu Vọng Bình giật xuống kia.
Mục Tư Thần xoay người ở không trung, trước khi rơi xuống đất, dùng cuốc chim gõ lên cánh chim một cái.
Kỹ năng “Đào Góc Tường” kích hoạt thành công, vẫn chỉ tiêu hao 500 năng lượng điểm, nửa bên cánh chim cũng đã là của cậu.
Sau khi rơi xuống đất, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy chân đau nhói, cũng không biết là có bị ngã trặc chân hay gãy xương không.
Nhưng lúc này đã không lo được xem vết thương thế nào, Mục Tư Thần dùng cuốc chim chống cơ thể, bước nhanh đi đến nơi Diêu Vọng Bình và người thân cận Vũ Mục rơi xuống.
Phòng ngự của Diêu Vọng Bình bị phá, lại bij tầm mắt mang bị hủy diệt cực mạnh đánh trúng, lúc này đã là hơi thở thoi thóp.
Tuy người thân cận Vũ Mục bị xúc tu máy đâm thủng ngực, nhưng cánh chim của gã vẫn còn có thể công kích!
Đôi mắt của gã mở to, bất chấp máu tươi phun như suối ở trước ngực, thề phải tinh lọc kẻ dị đoan Diêu Vọng Bình cho bằng được.
Người thân cận Vũ Mục không có bảo vệ chính mình, vẫn mở cánh chim tấn công.
Nhưng trước khi tầm mắt có thể tinh lọc bắn đến trên người Diêu Vọng Bình lần nữa, cánh chim bị giật xuống trước đó của gã lại ngăn ở giữa gã và Diêu Vọng Bình, chặn thế tấn công Diêu Vọng Bình.
Đồng thời, nửa xúc tu máy thuộc về Mục Tư Thần cũng chặt chẽ cuốn lấy Diêu Vọng Bình, không cho Diêu Vọng Bình có cơ hội tấn công Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần nâng cuốc chim, không chút khách sáo, đánh vào người thân cận Vũ Mục một cái cực mạnh, “Một Cuốc Phẫn Nộ”!
Người thân cận Vũ Mục, người thân cận này đã mang đến sự uy hϊếp áp đảo cho Mục Tư Thần khi vừa lên sàn, không chút nể nang mà gϊếŧ chết bốn người chơi, ngăn cản con đường chạy trốn của Ứng Mậu, người thân cận tội nghiệt chồng chất, đồng lõa của Con Mắt Bự, cuối cùng cũng mất mạng dưới cuốc chim.
【 Chúc mừng người chơi đã tiêu diệt một người thân cận cấp Trụ, năng lượng của Miếng dán bản thân được tích trữ 90%, xin người chơi hãy tiếp tục chiến thắng người thân cận cấp Trụ, khi năng lượng đạt đến 100 thì có thể có được một Miếng dán bản thân cấp Trụ. 】
Cuốc chim đầu đập ở trên mặt đất, tay của Mục Tư Thần chống cán cuốc, miễn cưỡng đứng thẳng, mặt không cảm xúc mà nhìn bị Diêu Vọng Bình xúc tu máy trói buộc.
Người thân cận Vũ Mục thế mà chỉ có 50% năng lượng, muốn đạt được đủ năng lượng, vẫn phải gϊếŧ Diêu Vọng Bình.
Mục Tư Thần thở hổn hển, trên người không chỗ nào là không đau.
Hầu hết các vết thương trên người cậu đều là do Diêu Vọng Bình tạo thành.
Cậu giúp Diêu Vọng Bình, Diêu Vọng Bình lại tấn công cậu không chút nể nang gì, mỗi một đòn đều muốn gϊếŧ chết cậu.
Cậu cậu nên hạ thủ lưu tình với Diêu Vọng Bình.
Nhưng……
Mục Tư Thần ho hai tiếng, dùng sức kéo ba lô rồi lấy thú nhồi bông bạch tuộc từ bên trong ra.
Bạch tuộc nhỏ theo bản năng ôm lấy cánh tay Mục Tư Thần, mắt to ngơ ngác mà nhìn cậu.
Mục Tư Thần khập khiễng đi đến trước mặt Diêu Vọng Bình, cậu kéo thú nhồi bông bạch tuộc từ trên cánh tay của mình xuống, sau đó đặt ở trên người Diêu Vọng Bình.
Diêu Vọng Bình giãy giụa mấy cái, bất đắc dĩ không còn sức lực thoát khỏi sự trói buộc của xúc tu máy.
Trước đó nếu không phải anh công kích Mục Tư Thần không chút do dự, Mục Tư Thần cũng không có cách nào nhận được sự trợ giúp của nử xúc tu máy này, từ đó có được cơ hội thắng lợi.
Thú nhồi bông bạch tuộc chớp đôi mắt, không rõ Mục Tư Thần muốn làm cái gì.
Chỉ thấy Mục Tư Thần vung tay dán Miếng dán bản thân đặt ở trước ngực Diêu Vọng Bình, kiếm Thủ Hộ xuất hiện ở trong tay Mục Tư Thần, trước ngực Diêu Vọng Bình lại không chảy máu.
“Diệu Thủ Không Không” của Ứng Mậu, có thể trộm vật phẩm của kẻ địch, nhưng sẽ không bị kẻ địch biết.
Mục Tư Thần trộm đi kiếm Thủ Hộ, lại làm tê liệt cơ thể Diêu Vọng Bình vì đặc điểm “Không bị biết”.
Cơ thể của Diêu Vọng Bình không biết kiếm Thủ Hộ đã tách khỏi thân thể, cho nên tạm thời không chảy máu.
Anh ta còn một đường sống.
“Anh ta là tín đồ của anh, vào sinh ra tử vì anh, từ bỏ hết mọi cảm xúc, anh ta sống hay chết, tùy anh quyết định.” Mục Tư Thần nói với bạch tuộc nhỏ.
Cậu không thể ra tay tiêu diệt Diêu Vọng Bình, lại không thể không cần Trụ gần ngay trước mắt.
Đối tượng mà Mục Tư Thần muốn công kích, không phải Diêu Vọng Bình, mà là kiếm Thủ Hộ bị cuốc chim hận thấu xương.
Một đầu sắc bén của chiếc cuốc đập mạnh vào trên kiếm Thủ Hộ, “Một Cuốc Phẫn Nộ”!
Thanh kiếm ngắn theo tiếng nứt thành hai đoạn.
【 Chúc mừng người chơi tiêu diệt một đạo cụ cấp Trụ, năng lượng của Miếng dán bản thân được tích thành 200%, người chơi đạt được một tấm Miếng dán mình siêu cường lực. 】
【 Chúc mừng cuốc chim không gì chặn được chiến thắng kẻ địch, thăng cấp 20, trở thành vũ khí cấp Trụ mạnh nhất. 】
Mục Tư Thần: “……”
Người thân cận Trọng Đồng và người thân cận Vũ Mục cộng lại còn thua cả kiếm Thủ Hộ.
Mục Tư Thần suy yếu mà đi đến gần “Trụ”, cậu muốn đi vào bên trong “Trụ”, ai ngờ mới vừa nhấc chân, thì cảm nhận được một luồng lực cản khiến cho cậu không cách nào đi vào được.
“Trụ” vốn chính là năng lượng phòng ngự, người không phù hợp điều kiện thì hoàn toàn không thể bước vào trong Trụ.
Mục Tư Thần nhìn thoáng qua Diêu Vọng Bình, nghĩ đến Diêu Vọng Bình có được sức mạnh mạnh như vậy, lại hao tâm tổn trí thông qua cách bình thường để tiến vào khu nuôi trồng, thì liền hiểu điều kiện tiến vào Trụ là cái gì.
Chỉ có công nhân cấp thấp khu nuôi trồng mới có thể tiến vào “Trụ”.
Vừa vặn, cậu cũng vậy.
Mục Tư Thần nâng tay trái lên, nơi đó có chứa linh hồn của Ứng Mậu.
Cậu đưa tay vào bên trong “Trụ”, lần này “Trụ” quả nhiên không có ngăn cản, mà là rộng mở cửa cho Mục Tư Thần đi vào.
Đứng ở giữa tô-tem Đồng Tử Bầu Trời, Mục Tư Thần tay trái nắm cuốc, như là đang cùng Ứng Mậu vung cuốc đánh thật mạnh vào trung tâm tô-tem.
Một tô-tem bản thân còn lớn hơn gấp mấy lần so với cái trong viện điều dưỡng xuất hiện ở trong tay Mục Tư Thần, bao trùm ở phía trên toàn bộ nhà máy chế biến.
Mục Tư Thần đắm chìm ở trong tô-tem, vết thương trên ngườii tựa như cũng không còn đau như vậy.
Cậu lại phá hư một “Trụ”, không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Con Mắt Bự mất đi hai “Trụ”, đã không cách nào duy trì lãnh địa của trấn Đồng Chi, bản thể Tần Trụ đã có thể phá vỡ sự bảo vệ của lãnh địa, gây sát thương nghiêm trọng cho Con Mắt Bự.
Mục Tư Thần nhìn về phía thú nhồi bông bạch tuộc, chỉ thấy thú nhồi bông bạch tuộc đã mất một nửa xúc tu, mà hơn nửa xúc tua kia đang chặn vết thương trước ngực của Diêu Vọng Bình.
Diêu Vọng Bình, chỉ còn lại một hơi.
Mục Tư Thần cười cười, suy yếu mà đi đến thú nhồi bông bạch tuộc, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của nó, nhẹ giọng nói: “Có phải tôi đã hoàn thành giao hẹn với anh rồi không? Lần này anh sẽ không theo tôi về thế giới hiện thực nhỉ?”
Hạ Phi từ từ sẽ trở lại bình thường, cậu cũng không cần phải ở khách sạn mỗi ngày, ôm tà thần figure ngủ, mọi thứ sẽ khôi phục bình thường.
Chỉ là Mục Tư Thần có hơi không nỡ.
Nhưng cũng chỉ là một chút, dù sao thì cậu và thú nhồi bông bạch tuộc cũng không phải rất quen thuộc.
Mục Tư Thần có chút thoải mái mà nghĩ chuyện về sau, cậu phải mang đồ ăn trong nhà máy phát cho những người dân trong trấn, sau đó để cho những người dân trong trấn tự lực cánh sinh, đừng dựa vào sức mạnh của Con Mắt Bự, học được độc lập.
Hy vọng của cậu như vậy……
Ý? Từ từ!
Vẻ mặt của Mục Tư Thần cứng đờ.
Vừa rồi khi cậu thả lỏng tinh thần, lại là quên mất một chuyện.
Nhắc nhở của hệ thống!
Rõ ràng cậu đã cướp được Trụ, vì sao hệ thống không có nói cậu hoàn thành nhiệm vụ? Không có nói nhà an toàn xuất hiện?
Mục Tư Thần nhanh chóng mở giao diện hệ thống, quả nhiên nút “Thoát trò chơi” bên dưới góc phải vẫn là trạng thái biến mất.
Đã xảy ra chuyện gì? Nhầm lẫn ở đâu? Mục Tư Thần nhìn giao diện hệ thống suy tư.
“Đừng nhìn nữa, để tôi nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì.” Một giọng nói quen thuộc truyền từ phía sau đến.
Mục Tư Thần vốn định quay đầu lại hỏi, trong lòng lại bỗng dưng hiện ra một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
“Đừng quay đầu lại đừng quay đầu lại đừng quay đầu lại!” Trong đầu không ngừng vang vọng âm thanh này.
Tựa như kêu gào cuối cùng của cuộc đời, linh hồn của cậu đang gào thét, nói với cậu dù có thể nào cũng không được quay đầu lại.
“Sao không quay đầu lại?” Một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai Mục Tư Thần, “Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới vào được khu nuôi trồng. Tôi lo cho cậu không phải là đối thủ của hai người thân cận, vội vàng chạy đến đây, không ngờ cậu còn làm tốt hơn những gì tôi tưởng tượng nữa.”
Mục Tư Thần đã mất đi quyền khống chế cơ thế, cậu không thể né tránh người này, chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt, mắt trái tự động hiện ra một hình ảnh.
Phía sau cậu không có người, chỉ có một vầng trăng sáng tỏ.
Vầng trăng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng là ánh sáng rực rỡ đẹp nhất trong bóng đêm, ánh sáng ngấm vào tô-tem bản thân một chút, biểu tượng của tô-tem vốn là bầu trời, mặt đất, đại dương thế mà đều chậm rãi biến thành một vầng trăng tròn.
Thẩm Tễ Nguyệt, trăng sáng, ánh sáng rực rỡ trong đêm, Dạ Hoa Chi Chủ.
Mục Tư Thần bỗng nhiên nhớ tới, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, khi Thẩm Tễ Nguyệt nhắc tới trấn Tường Bình, người này cũng chưa từng gọi Tần Trụ là “Tần thượng tướng” lần nào.
Khi gã miêu tả Tần Trụ là “Thần bảo vệ nhân loại ”, “Bàn tay che trời”, “Người có lý trí tuyệt đối” đều dùng giọng điệu nhẹ nhàng, thái độ cũng không tôn kính giống như Diêu Vọng Bình, ngược lại như đang miêu tả một người ngang vai ngang vế với mình vậy.
Năng lực của Diêu Vọng Bình đến từ tô-tem Tần Trụ, mà năng lực hiện tại Tần Trụ cho thấy, không có một cái nào là dùng ánh sáng gương ghi lại cả.
Sức mạnh có liên quan đến ánh sáng, là vầng trăng sáng.
“Anh, anh là……” Mục Tư Thần run giọng mở miệng, “Sao anh có thể tiến vào trong lãnh địa của quái vật cấp Thần khác?”
“Bởi vì ánh sáng, bởi vì gương.” Thẩm Tễ Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng ở phía sau Mục Tư Thần, “Mục Tư Thần, cậu còn nhớ không? Lần đầu tiên tôi gặp cậu, cũng không phải là ở trong viện điều dưỡng.”
Không phải ở trong viện điều dưỡng, vậy là ở nơi nào? Ký ức của Mục Tư Thần nháy mắt trở về lúc mới vào game.
Khi đó cậu đứng ở trước cửa phòng đơn, trong nháy mắt “Ban ngày” và “Đêm tối” giao nhau, chạy ra khỏi phòng, không sợ chết mà nhìn Con Mắt Bự một cái.
Lúc ấy, trên tường trước cửa phòng đơn có treo một cái gương, chiếu rọi dáng vẻ của cậu.
Trong phòng đơn, chủ nhân nhật ký nổi điên, mất tích ly kỳ, ngay cả tùy tùng đưa cơm, cũng không biết người này đã rời khỏi phòng khi nào.
Tất cả vấn đề mà Mục Tư Thần từng không nghĩ ra, vào giờ phút này đều đã có được đáp án.
“Tín đồ của tôi đặt ngẫu nhiên gương có thể truyền ánh trăng sáng vào mấy phòng, tôi lựa chọn một cơ thể thích hợp.” Thẩm Tễ Nguyệt nói ở bên tai của Mục Tư Thần, “Sau khi có được cơ thể, tôi lại hối hận, bởi vì tôi nhìn thấy được một cơ thể ‘thần giáng’ thích hợp hơn.”
“Anh, bây giờ anh muốn chiếm cơ thể của tôi sao?” Mục Tư Thần gian nan mở miệng.
Thẩm Tễ Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tôi thay đổi suy nghĩ rồi, cậu thật sự rất thông minh. Năng lực đặc biệt và lực phá Trụ của cậu mạnh hơn bất kỳ ai. Cho nên tôi mới kiên nhẫn với cậu hơn một chút, tôi sẵn sàng cho cậu thông tin, để cậu giúp tôi chiếm Trụ của trấn Đồng Chi.”
Hóa ra là khi ở viện điều dưỡng, Thẩm Tễ Nguyệt không phải vì hy sinh bản thân mới giấu tin tức, gã chính là muốn lừa Mục Tư Thần, tìm cái cớ để phân tán sự chú ý của Mục Tư Thần, gã có thể loại bỏ toàn bộ người dị đoan, độc chiếm “Trụ” một mình.
Mà Mục Tư Thần có ý nghĩ không muốn Thẩm Tễ Nguyệt hy sinh, dưới sự dấu giếm của Thẩm Tễ Nguyệt vẫn phát hiện chân tướng, còn chủ động gánh vác nguy hiểm.
Điều này làm cho Thẩm Tễ Nguyệt sinh ra hứng thú với Mục Tư Thần.
Thần có hứng thú với con kiến.
“Trở thành người thân cận của tôi đi,” Thẩm Tễ Nguyệt dùng giọng nói tràn ngập dụ hoặc nói, “Tôi sẽ cho cậu sức mạnh, cậu sẽ đi phá hủy các lãnh địa khác cho tôi.”
Đây là nguyên nhân tại sao cho đến tận bây giờ Thẩm Tễ Nguyệt vẫn chưa nghiền nát con kiến Mục Tư Thần này.
Mục Tư Thần hơi hơi há mồm, khi sắp nói ra một chữ “Không”.
Nhưng vào lúc này, trấn Đồng Chi chấn động kịch liệt.
Mặc dù đang ở trong vòng Trụ, Mục Tư Thần vẫn cảm nhận được chấn động mãnh liệt.
Mắt trái của cậu đau nhức, bên tai vang lên tiếng gào rống khủng bố lại phẫn nộ, trên bầu trời tựa như có cái gì đó đáng sợ thức tỉnh.
Là Con Mắt Bự!
Mấy liên tiếp hai Trụ khiến cho Con Mắt Bự không quan tâm còn trong “Đêm tối”, cưỡng ép tỉnh lại.
Thẩm Tễ Nguyệt buông bả vai của Mục Tư Thần ra, nhẹ giọng nói: “Còn phải giải quyết tên này trước, đúng lúc cho cậu thời gian dể suy nghĩ.”
Dứt lời, Mục Tư Thần “Xem” một vầng trăng sáng bay lên trời, xuyên qua tô-tem bản thân, đứng yên trên không trung.
Ánh trăng vô tận phản chiếu vào một con mắt khổng lồ, bao vây con mắt này ở bên trong ánh trăng.
Thẩm Tễ Nguyệt tập trung đối phó Đồng Tử Bầu Trời, lúc này Mục Tư Thần mới cảm thấy cơ thể buông lỏng một cái, cậu đã không chế được cơ thể của mình.
Chạy thôi! Mục Tư Thần vung cuốc chim, muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng mới bước được một bước, bước chân Mục Tư Thần liền ngừng lại.
Bỏ chạy đi đâu đây?
Chưa hoàn thành nhiệm vụ, cậu không thể rời khỏi trò chơi, dưới ánh trăng vô tận, cậu có thể đi đâu được chứ?