Tiếc thay Tiền Duy vẫn chậm một bước, chờ đến khi cô vọt tới kí túc xá nam, cũng là lúc Tiền Xuyên vừa cho Lục Tuân một đấm ngay mặt.
Lục Tuân tuổi mười chín dáng người thon dài, môi hồng răng trắng (thêm quả tóc đen như mun là thành Bạch Tuyết ahihi rồTruyenHD@), mặt mày anh tuấn trước sau như một, cả người tinh xảo làm cho người ta nhớ đến công tử con nhà quyền quý thời xưa, khuôn mặt anh đem lại cảm giác thiếu niên thanh xuân no đủ, tràn ngập vẻ đẹp thấu triệt sạch sẽ, ngũ quan đoan chính cũng hiện lên nét cấm dục như những ngày sau này – một bông hoa Cao Lãnh.
Chỉ là rất đáng tiếc, khuôn mặt như hoa như ngọc này vừa bị một đấm của Tiền Xuyên phá tướng. Má trái Lục Tuân hơi sưng lên, khóe miệng rách da chảy máu.
Anh nhẹ nhàng lau khóe miệng, cúi đầu nhìn máu dính trên đầu ngón tay mình, khuôn mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua Tiền Xuyên, bình thường an tĩnh, một chút bực mình cũng không có, chỉ là ung dung thong thả bắt đầu xắn tay áo lên, động tác cực kỳ ưu nhã như cũ.
Tiền Xuyên vô cùng đắc ý nhìn Lục Tuân: "Sao thế? Đánh không lại? Đàn ông con trai khoa văn chúng mày quá yếu đuối.". Có gì ho𝒕? Chọ𝒕 𝒕hử 𝒕rang || T r ù 𝘮 T r 𝙪 y ệ n.ⅴn ||
Chỉ có Tiền Duy kêu to muốn chết à. Con người tên Lục Tuân này, phản ứng càng bình tĩnh, hành động sẽ càng tàn nhẫn. Cô hiện tại mới biết tại sao đời trước Tiền Xuyên ở cửa kí túc xá nam bị Lục Tuân chỉnh cho chết khϊếp, cái loại trình độ khiêu kích trắng trợn như này không phải là tìm đường chết thì là cái gì? Lục Tuân căn bản chẳng yếu chút nào, từ năm mười tuổi anh đã bắt đầu luyện võ a..
"Nhìn chằm chằm tao như thế làm cái gì? Có bản lĩnh thì đến đây!"
Tiền Xuyên như điếc không sợ súng nhảy tới trước mặt anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tiền Duy nhanh chóng xông tới đập vào gáy Tiền Xuyên một cái đau điếng.
"Ai?" Tiền Xuyên hung bạo hét to một tiếng quay đầu lại trừng kẻ vừa đập cậu ta, thấy rõ người ấy là Tiền Duy, ngữ khí có chút hòa hoãn: "Cuối cùng chị cũng tới trợ uy giúp em rồi."
Lục Tuân không đáp lời Tiền Xuyên, theo cậu nhìn sang phía Tiền Duy. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tiền Duy lật mặt nhanh như lật sách, một giây trước còn trừng Tiền Xuyên sang giây tiếp theo đã tươi cười như hoa, nhiệt tình xông đến cầm tay Lục Tuân.
"Bạn học Lục Tuân! Tớ ngưỡng mộ cậu lâu lắm rồi!"
Tiền Xuyên:?
Lục Tuân bị diễn biến thay đổi đột ngột làm cho kinh ngạc, nhất thời quên cả việc rút tay về.
Tiền Duy mặt dày: "Chào cậu! Tôi là Tiền Duy, tuy bình thường hay trốn học, cậu chưa chắc đã có ấn tượng với tôi, nhưng tôi cũng là sinh viên luật, là chị em sinh đôi của Tiền Xuyên dù chỉ ra đời sớm hơn nó có một phút, dù sao cũng là chị nó, chị cả như mẹ, tôi thay nó xin lỗi cậu! Hi vọng cậu nể mặt chúng ta cùng là sinh viên luật mà tha cho nó lần này! Thằng em này của tôi học bên khoa thể chất, sinh viên đại học A, cậu biết mà, khoa thể chất toàn đứa đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đầu óc chúng nó không tốt cho lắm, mong cậu đừng để ý."
"Tiền Duy! Chị đang nói cái gì thế? Não chị rớt mất rồi hả? Ai đầu óc ngu si tứ chi phát triển chứ?" Tiền Xuyên giận dữ gào lên, "Người bạn gái thứ tư của em cũng vì cái tên Lục Tuân này mà chia tay với em! Nói thích nó, chị còn muốn nói giúp cái tên tiêu bạch kiểm này?"
Tiền Duy hung dữ lườm Tiền Xuyên một cái: "Tiền Xuyên, loại việc như thế làm sao có thể tính trên đầu Lục Tuân? Em có bốn cô bạn gái, cô nào cũng chạy theo Lục Tuân, nhưng nếu không có chứng cứ chứng minh Lục Tuân là tiểu tam thì làm sao có thể gọi người ta là tiểu tam chứ. Em cũng tự xem lại bản thân mình đi, nếu tình cảm của em với bạn gái bền chặt thì người ta làm sao có thể phá hoại tình cảm của em?"
Khuôn mặt Tiền Xuyên bởi vì phẫn nộ và khϊếp sợ mà hoàn toàn méo mó: "Tiền Duy chị.. chị.."
"Chị cái gì mà chị? Bạn gái chia tay với em là vì em không có mị lực, không có tri thức, không có năng lực như Lục Tuân đấy, em nên học cách trưởng thành từ thất bại, mạnh mẽ từ trong cạnh tranh a! Làm sao lại đi đánh nhau với bạn học ưu tú như vậy chứ?" Tiền Duy nói xong, chân chó nhìn Lục Tuân, "Lục Tuân, khóe miệng cậu không bị thương nặng chứ? Tôi dẫn cậu xuống phòng y tế nhé? Có gì muốn tớ làm thì cứ nói!"
Lục Tuân nhìn biến cố xảy ra từ nãy đến giờ, vẻ mặt như cười như không nhìn Tiền Duy, lời nói mang ý tứ sâu xa: "Có thể buông tay tôi ra được chưa?"
Lúc này Tiền Duy mới ý thức được mình vẫn đang nắm chặt tay Lục Tuân, cô mỉm cười nhanh chóng buông tay đối phương ra: "Ban nãy tôi có chút kích động khó lòng kìm nén, mong cậu tiếp nhận sự áy náy của tôi!"
Sống lại một đời, lần này nhất định phải sửa lại số mệnh! Không chỉ không đắc tội Lục Tuân, mà còn muốn trở thành bạn tốt của anh ta! Cố gắng vuốt mông ngựa boss tương lai! Dù sao sau này Lục Tuân chính là kẻ rất có tiền, là tán tài đồng tử!
Lục Tuân chỉ chỉ khóe miệng bị thương của mình, thanh âm rét lạnh: "Em trai cậu đánh tôi thành như vậy, chỉ một câu xin lỗi của cậu là xong? Đã thế một chút thành ý cũng không có? Nếu tôi nhớ không nhầm, nội quy sinh viên trường ta chương 23 điều 3 khoản 10 quy định, đánh bạn học, trừ mười điểm chuyên cần."
Trán Tiền Duy đổ mồ hôi, cô không muốn đắc tội Lục Tuân, nhưng cũng không thể bán đứng em trai ruột thịt của mình được. Thành tích của Tiền Xuyên vốn đã thấp đến thảm thương, lại trừ mười điểm chuyên cần, cho dù có cố hết sức cũng không thể đủ điểm tốt nghiệp..
Không biết có phải trong tuyệt cảnh con người dễ dàng bùng phát khả năng tìm đường sống trong chỗ chết hay không, Tiền Duy đột nhiên nhớ đến chậu xương rồng bà trên tay mình.
"Làm sao lại không có thành ý chứ! Cho cậu này!" Tiền Duy vừa nói vừa đem chậu xương rồng bỏ vào tay Lục Tuân, "Đàn ông ấy mà, co được duỗi được, không nên ghi thù."
"Vì thế thành ý của cậu là đưa cho tôi một chậu xương rồng?" Lục Tuân cười lạnh: "Xương rồng bà mang ý nghĩa kiên cường bất khuất, cậu đưa tôi chậu cây này là muốn nói với tôi sau khi bị em cô đánh phải duy trì kiên cường sao?"
Tiền Duy nhắm mắt nói bừa mà giải thích: "Xương rồng bà cũng coi như một loại thực vật xanh, màu xanh đại diện cho hòa bình hữu nghị, mà loại xương rồng này là thực vật có thể tồn tại được ở sa mạc biểu thị sự kiên cường, ngụ ý của tôi khi tặng cậu chậu xương rồng này là muốn cậu cùng em trai tôi ngày càng hòa bình hữu nghị như loài xương rồng có sức sống dồi dào này."
Lục Tuân nhìn chằm chằm chậu xương rồng bà trên tay, sau đó cười với Tiền Duy: "Thật sao? Chậu xương rồng này của cậu cũng sắp rụng hết hết rồi, thế nào cũng có cảm giác không được mấy hôm sẽ chết. Tình hữu nghị của tôi cùng em trai cậu chắc cũng như cây xương rồng này, chẳng mấy chốc sẽ hết, đúng chứ?"
"..."
Tiền Duy khóc không ra nước mắt, "Tôi thay Tiền Xuyên nhận lỗi với cậu, được không?"
"Mặt tôi cũng bị hủy rồi, nói nhận lỗi là xong?"
"Vậy cậu nói xem! Tôi làm thế nào thì cậu mới hòa giải với Tiền Xuyên? Chỉ cần cậu đưa ra điều kiện, tôi nhất định sẽ thực hiện giúp cậu!" Tiền Duy nịnh nọt nói: "Huống chi trước giờ cậu vốn là tấm gương học tập của tôi, là mục tiêu tôi theo đuổi. Tiền Xuyên đánh cậu, bị thương là cậu nhưng trong lòng tôi cũng không dễ chịu, thử hỏi ai có thể trơ mắt mà nhìn idol trong lòng mình bị đánh? Cậu là niềm tự hào của Học Viện Luật chúng ta! Coi như cậu đại nhân đại nghĩa tha cho Tiền Xuyên, tôi cũng sẽ không tha cho nó, trở về nhất định sẽ dạy dỗ lại nó!"
Lục Tuân nhướng mày nhìn về phía Tiền Xuyên đang nghiến răng nghiến lợi đứng bên người Tiền Duy: "Nếu như vậy, lần này tôi không truy cứu!" Anh lại đảo mắt nhìn về phía Tiền Duy, "Về phần cách thức bồi tội. Chờ tôi nghĩ kĩ sẽ nói cho cậu."