Cố Đông Trọng Sinh

Chương 5

Lục Vũ nghe được nguyên nhân, trên mặt cũng rung động, rất muốn mở miệng khuyên nhủ, nếu Ngôn gia cho phí bồi thường thì cứ nhận lấy đi, lại nghe được Cố Đông nói: “Bác sĩ Lục, tôi là ba ba của Đậu Giá, tôi không muốn bán bé.”

“Được. Tôi sẽ nhanh chóng làm xét nghiệm DNA cho bé, nếu là thật, vậy thì phải xem đối phương nói thế nào đã.”

“Bác sĩ Lục, mong anh giúp tôi giữ bí mật chuyện này.” Cố Đông nói ra băn khoăn của mình.

Lục Vũ biết Cố Đông nói vậy là có ý gì, một gia đình như Ngôn gia, một khi biết nhà mình có huyết mạch lưu lạc bên ngoài, nhất định sẽ tiếp trở về nuôi dưỡng, nhưng vì không muốn để cho một bên khác về sau dây dưa bọn họ, sẽ trực tiếp lấy tiền tống cổ đi.

Ngày hôm đó, sau khi trở lại bệnh viện, Lục Vũ liền gọi điện thoại cho anh họ ở Kinh Đô, nói là muốn lấy máu của Ngôn Tự Xuyên, đã lập tức bị anh họ chất vấn.

“Việc kiểm tra sức khoẻ của người nhà họ Ngôn là do bệnh viện của anh phụ trách, nhưng mà Lục Vũ à, em cũng là bác sĩ, em cũng biết đạo đức nghề nghiệp của chúng ta ——”

“Anh! Em muốn lấy máu của Ngôn Tự Xuyên là để làm xét nghiệm DNA quan hệ cha con.” Lục Vũ biết rất rõ tính cách của anh họ nhà mình, nếu không nói rõ lý do, đừng có mơ mà lấy được đồ vật, nhưng khi nhớ đến vẻ mặt mất mát nhưng lại rất kiên định của Cố Đông, Lục Vục cũng làm không ra hành động vi phạm lời thề, đành phải nói ra lý do đã nghĩ sẵn trong đầu: “Hôm nay, trước cửa bệnh viện của em có một đứa trẻ bị vứt bỏ, trên tờ giấy viết ba ba của bé là Ngôn Tự Xuyên, còn có, sau khi em làm kiểm tra máu của đứa bé này thì phát hiện là loại máu hiếm Rh âm tính.......”

Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng một lát, cho đã biết em họ không đáng tin cậy, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra nói bậy, cuối cùng mới nói: “Em đem máu hoặc là tóc của đứa bé cho anh, anh sẽ tự mình làm giám định.”

“Anh, nhanh nhất là khi nào mới có kết quả?”

“Chờ đi.”

Lúc Cố Đông sinh Đậu Giá, trong bệnh viện vẫn còn giữ lại máu và cuống rốn, Lục Vũ cũng không có lại đến nhà Cố Đồng, mà lấy đồ vật có sẵn ở bệnh viện, tự mình chạy đến Kinh Đô một chuyến đưa đồ, sau đó chờ ba ngày sau có kết quả kiểm tra cùng với tin tức bên phía Ngôn gia.

-----------------------------

“Mẹ.”

Cố Đông nhìn thấy mẹ cậu đang ngồi trước cửa phòng bệnh, giọng nói mang theo một tia run rẩy và nghẹn ngào.

Vương Bình ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu, kỳ thật nơi này không cần người nhà hầu hạ, nhưng kêu bà trở về nhà càng khiến bà khó chịu bất an hơn, còn không bằng ở bệnh viện canh giữ, cho dù là cách một cánh cửa cũng yên tâm hơn.

“Đông Đông, con đến rồi à.” Vương Bình nghe thấy tiếng kêu liền quay đầu lại, liền phát hiện con trai lớn không thích hợp, từ nhỏ cho đến lớn, Đông Đông rất là trầm ổn, rất ít lộ ra vẻ mặt như vậy, bà còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, đã bị Cố Đông ôm vào lòng, lập tức ngây ngẩn cả người, sau khi bình tĩnh lại, mới vỗ lưng con trai an ủi: “Ba con sẽ không có chuyện gì đâu, ông ấy sẽ tốt lên.”

Nhìn thấy con trai lớn tới đây, Vương Bình không khỏi lo lắng nói: “Đậu Giá đâu? Sao con lại đến đây, Đậu Giá phải làm sao bây giờ?”

Cố Đông ôm lấy vai của mẹ nói: “Con đã nhờ thím hỗ trợ xem rồi.”

Nhớ đến đời trước, chỉ trong nửa năm ngắn ngủn, mẹ cậu đã bị ung thư tra tấn đến rụng tóc, gương mặt thống khổ, lúc ấy, cậu hận chính mình không có năng lực chăm sóc mẹ cho tốt, quá mức vô tâm không để ý người trong nhà.

Hiện tại mẹ cậu vẫn còn mạnh khoẻ đứng trước mặt cậu, trong lòng có biết bao nhiêu lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một câu ngắn gọn: “Mẹ.”

Khoé mắt của Vương Bình cũng ướt, “Không sao đâu, mẹ bảo đảm, nhà chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Ở Cố gia, tính tình của Cố Nhất Dân vừa thành thật lại không biết cách ăn nói, trước kia khi hai anh em Cố Đông vẫn còn nhỏ, Cố Nhất Dân đi ra ngoài làm việc, luôn là bị người khác cắt xén chút tiền lương, cho dù là ra ruộng làm việc nhà nông cũng bị người ta chiếm tiện nghi, mượn nông cụ không trả, vào lúc thu hoạch mọi người đều phải dùng, trong thôn biết Cố Nhất Dân dễ nói chuyện, liền đi mượn dùng trước, cho nên việc thu hoạch của cố gia liền bị chậm trễ.

Loại việc nhỏ như vậy quá nhiều.