Nếu Đồ Cổ Biết Nói Chuyện

Chương 5

Lúc sau, ông ta đứng dậy, vỗ vai Cận Mộc Đồng giống như đang khích lệ: “Cố lên, làm cho tốt vào.”

Nói rồi ông ta nghênh ngang trở về cửa tiệm của mình.

Thấy chú hai rời khỏi, trong lòng Cận Mộc Đồng dường như buông được cả khối gánh nặng, thở dài một hơi. Cô ngồi trên ghế, tầm mắt dừng trên bức tranh cổ chỗ bàn uống trà.

Cô cầm lấy tranh, cười khổ nói: “Tôi vừa từ chối chú hai, hiện tại thật sự không còn cách nào khác.”

Lúc trong lòng cô còn đang rối rắm, thanh âm nhu hòa kia lại truyền đến lần nữa, anh cười nhẹ nói: “Cô yên tâm đi.”

Chỉ đơn giản một câu nhưng dường như lại chứa một loại ma lực đặc biệt, trấn an được tâm tình đang bực bội của Cận Mộc Đồng.

Hơn nữa bức tranh cổ dường như nhìn thấu được tâm tư của cô, anh chủ động nói: “Theo lý mà nói, một cửa hàng đồ cổ chỉ cần cất giữ một ít đồ cổ tạm ổn là có thể kinh doanh buôn bán được rồi, chỉ có điều, trước mắt… ”

Anh không cần nói hết câu, Cận Mộc Đồng cũng đã hiểu ra được ẩn ý trong đó, cô có chút ngượng ngùng: “Đồ vật tồn kho có một ít là của ba tôi để lại, một ít khác là do tôi tự mua, chúng tôi đều không am hiểu việc kinh doanh này lắm nên tất nhiên là có lúc bị lừa.”

Cận Mộc Đồng nói xong, đảo mắt lướt qua một loạt vật phẩm trong phòng, trong mắt hiện lên cảm giác mất mát.

Bức tranh cổ trấn an nói: “Cô đừng tự trách mình, trên góc đỉnh cao nhất của kệ sách bên phải có hai quyển sách, một quyển là “Bách khoa toàn thư giám định đồ cổ”, quyển còn lại là “Hướng dẫn cơ bản về phục hồi đồ cổ” hai quyển sách này đều là nền tảng tri thức cơ bản cho việc kinh doanh cửa hàng đồ cổ, nếu cô thực sự mong muốn thì có thể đọc hai quyển sách này, chúng sẽ giúp ích cho cô.

Cận Mộc Đồng nghe anh nói xong, đứng dậy đi về phía kệ tủ lấy xuống hai quyển sách mà anh vừa nói.

Hai quyển sách này đều được biên soạn trong những năm dân quốc, cũng không biết được đặt trên kệ sách này từ lúc nào, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, cả hai cuốn sách đều bị mối mọt ăn, may mà nội dung vẫn còn đầy đủ, mặc dù lúc lật trang sách ra có hơi khó khăn, nhưng chỉ cần cẩn thận thì không có vấn đề gì lớn.

“Sau khi đọc sách xong thì tôi phải làm gì tiếp theo?” Cận Mộc Đồng theo bản năng hỏi.

“Sau khi đọc xong, cô có thể đến thị trường đồ cổ để giám định đồ cổ.”

Cận Mộc Đồng nghe xong câu này, lập tức trở nên vui sướиɠ: “Đến lúc đó anh sẽ giúp tôi giám định đồ cổ sao?”

Bức tranh cổ không đáp lời cô ngay mà chỉ truyền đến tiếng cười khẽ nhợt nhạt.

Khuôn mặt Cận Mộc Đồng lập tức nổi lên vân đỏ, thật ra không phải cô ham ăn biếng làm để mọi việc chỉ biết dựa dẫm vào người khác, chỉ là mấy việc như phân biệt đồ cổ này đâu phải giống như giải mấy câu hỏi, không phải cứ xem mấy quyển sách là có thể làm được.

Nếu như chỉ cần đọc sách mà có tác dụng như thế, trên đời đã không có nhiều người bị uống phải thứ thuốc lừa lọc khi mua đồ cổ vậy rồi.

Bức tranh cổ như hiểu được thắc mắc của cô, anh nhẹ nhàng nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cô. Chỉ có điều bản thân cô là truyền nhân của “Phẩm Cổ Trai”, nhất định phải hiểu biết một số thứ, lỡ như tôi mà…”

“Anh như thế nào cơ?” Cận Mộc Đồng theo bản năng hỏi.

“Không có gì.” Bức tranh cổ khẽ cười một tiếng tiếp tục nói: “Tóm lại, cho dù có tôi trợ giúp, nhưng nếu cô hoàn toàn không biết gì cả, thì ý muốn mở rộng gian cửa hàng này cũng sẽ rất khó khăn. Nhưng hiện tại, kiến

thức cơ bản cần học cô có thể tìm thấy trong sách này, sau khi kết hợp lý thuyết với thực hành, khả năng của cô nhất định sẽ được cải thiện nhanh chóng."