Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 66

Tân tú tái chung kết cuối cùng cũng đến, Thời Quang rất sớm đã đi đến trường đấu, ngồi vào vị trí của mình, nhìn chằm chằm tấm quản cáo "ba con tùng thử" đờ ra.

Chử Doanh đứng sau lưng cậu ôm quạt thở dài, [ Ai......]

“Chử Doanh, anh thở dài cái gì?” Thời Quang quay đầu liếc mắt nhìn Chử Doanh.

[Anh thở dài vì em đó... Cũng không biết tiểu Lượng lúc nào mới đến, nhìn xem dáng vẻ trông mòn con mắt của em lụy đến phát hoảng]

“Cái này là tại em sao? Bây giờ đã là tháng 6 rồi, ròng rã 4 tháng Du Lượng cũng không nói chuyện với em được một câu, em nổ lực bao nhiêu anh cũng thấy đó, cậu ấy chính là ỷ vào em không tức giận... Anh nói thử xem lúc nào cậu ấy mới nguôi giận đây? Sẽ không thật sự chờ đến sang năm em cùng Dịch Giang Hồ kết thúc hợp đồng sau đó thêm đội chứ?” Thời Quang nhịn không được cùng Chử Doanh oán giận.

[Vậy là còn nửa năm nữa, em cố lên nha~]

“Chử Doanh anh có thể xem thời điểm một chút được không?” Thời Quang bị tức đến không chịu được.

[Cái này không phải là vấn đề phán đoán hay không phán đoán, em chính là không thể đem người dỗ trở về, anh cảm thấy tiểu lượng lần này rất tức giận, những phương pháp có thể dùng đều đã dùng qua, em vẫn là nên cùng em ấy hảo hảo nói chuyện đi]

[Thiết, được rồi, em biết rồi..]

Thời Quang cau mày không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.

Du Lượng vẫn là chờ đến thời gian thi đấu sắp sửa bắt đầu mới đến, vừa ngồi vào chỗ liền nghe âm thanh của trọng tài vang lên:

“Tôi tiên bố vòng thứ sáu ba con tùng thử chung kết tân tú tranh tài, chính thức bắt đầu”

“Xin chỉ giáo” Thời Quang mặt đầy bình tĩnh hướng Du Lượng hành lễ, dù cho có thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ có thể, điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đáp lễ, dù thế nào cậu cũng phải chăm chú hạ ván cờ này thật tốt, căn cứ theo kết quả tiên đoán Thời Quang chấp bạch, Du Lượng chấp hắc trước hạ đến một quân trên bàn cờ, cuộc thi đấu cũng chính thức bắt đầu.

...

“Phương Tự nha, có muốn lại đánh cược hay không”

Phương Tự cùng Tang nguyên ngồi ở quan chiến thất, cười híp mắt đề nghị.

“Tôi thấy cũng không cần thiết đâu, hôm nay hai đứa nhỏ dù cho ai thắng đi nữa cũng sẽ là hi vọng mới của thế giới cờ vây, chúng ta là tiền bối cũng không cần thiết phải phân trận doanh như vậy”

Phương Tự có chút đau đầu, theo lí thuyết bọn họ cũng không cần phải xem đây là một trận thi đấu, chỉ là lo lắng cho trạng thái của sư đệ, không nghĩ đến tại nơi này có thể gặp được Tang Nguyên lão cáo già này, lại còn đưa ra đề nghị như thế, đối với lần đặt cược này, không chút nghĩ ngợi liền từ chối. Phương Tự mặc dù đứng về phía Du Lượng sư đệ mình thế nhưng hắn biết rõ thực lực hai người bọn họ, hiện tại không thể hợp tình lựa chọn Thời Quang, thật muốn đánh cược vậy cứ trực tiếp đem bàn cờ đưa cho Tang Nguyên.

“Hahaha, cậu thật là dối trá” Tang Nguyên thấy dự định không thành cũng không kiên trì nữa.

“Có điều nhìn thấy song tử tinh tranh tài cũng rất thú vị”

Thi đấu đến hơn 60 tay Thời Quang trạng thái vẫn rất ung dung, thế cục chiếm ưu, Du Lượng đối diện với cậu triển khai tấn công.

Không quá bình tĩnh cũng không quá ác liệt, Thời Quang có lòng tin để cho đại long của mình chạy thoát còn có thể chiếm được không ít lợi lộc, bắt đầu dời đến một khối khác của Du Lượng nóng lòng muốn thử thoát trước tiên.

Nhưng "cạch" một tiếng Du Lượng lấy tư thái duyên dáng hạ xuống quân cờ, Thời Quang sắc mặt biến đổi, mồ hôi lạnh cũng đột nhiên tươm ra, cậu vạn vạn cũng không thể ngờ đến đại long của mình thế mà lại bị Du Lượng phân đứt.

Thời Quang theo bản năng nghiêng người về phía trước nhìn chòng chọc bàn cờ, càng tính toán lại càng thấy tình huống càng nghiêm trọng, cờ trắng bị chia ra làm hai, bên trái không có "mắt", hắn nhất định cho rằng đại long có "mắt" mới sống được, Thời Quang nghĩ đến Du Lượng một hồi công kích mãnh liệt như thế nào, tuy có đầy đủ không gian xê dịch thế nhưng cũng phải đánh đổi.

Thời Quang trong nhất thời dòng suy nghĩ có chút loạn.

“Em rốt cuộc nhìn ra rồi? Tiểu Lượng trì hoãn bố cục công kích nhiều tay như vây, em như thế nào chọn ‘nhọn trùng’?]

Chử Doanh sao lưng Thời Quang gấp nữa ngày trời, trơ mắt nhìn hắn hướng bẫy rập của địch đi vào, hiện tại mới phát hiện ra, thật sự nhịn không được nữa mở miệng.

[Em tính sót...cậu ấy vài bước này đã có chút hiềm nghi, nhưng kỳ hình đẹp đẽ, Du Lượng vì kỳ hình từ bỏ một điểm cũng không phải sự tình quá mới mẻ..Cho nên em mới không nghĩ nhiều, theo tình huống tiếp tục phản công, đi một bước ‘nhọn trùng’ bù lại kỳ hình cường, còn có thể tiến hành chèn ép khí thế của cờ đen, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng vẫn có thể khống chế được] Thời Quang theo bản năng giải thích.

[Kết quả bị tiểu Lượng dự đoán được, tiểu Quang à em cũng ưa thích mạo hiểm..]

[Chử Doanh, chúng ta có ước hẹn] Thời Quang đột nhiên cảm thấy không đúng, ngắt lời Chử Doanh.

[Anh biết, chính thức thi đấu sẽ không can thiệp vào ván đấu của đối phương] Chử Doanh chỉ có thể thở dài, dùng quạt che khuất nửa khuôn mặt, biểu thị mình sẽ không tiếp tục nói nữa.

Thời Quang rất nhanh tỉnh táo lại, bắt đầu thu dọn dòng suy nghĩ, rơi vào trầm suy.

Phương Tự nhìn nước cờ Du Lượng hạ, thật thở phào một hơi.

“Cuối cùng cũng coi như thành, bố cục của tiểu Lượng có chút mạo hiểm”

“Đúng vậy, đứa nhỏ Thời Quang này hôm nay có chút nóng nảy nha, so với lần trước cùng Du Hiểu Dương đấu cờ bố cục kín đáo thì ván này lại truy đuổi hiệu suất nhiều hơn do đó mới dễ dàng lộ ra sơ hở, mấu chốt thắng bại phải xem cậu ấy sẽ xử lý như thế nào rồi?” Tang Nguyên hơi nghi hoặc bình luận.

“Tôi cũng không nghĩ đến đứa nhỏ này lại bắt đầu phản nghịch, ngài không biết đứa nhỏ này có bao nhiêu ý nghĩ đâu, lão sư của nó cũng vì nó mà hao hết tâm tư” Phương Tự đúng là nhìn ra gì đó vui vẻ bổ sung.

“Ồ? Xem ra cậu là có tình báo muốn chia sẽ à?” Tang Nguyên theo lời nói của hắn truy hỏi:

“Đúng vậy, lúc đó tôi cũng có cân nhắc qua kỳ phong của Thời Quang có vấn đề, kết quả..”

Phương Tự không chút suy nghĩ liền đem câu nói lúc trước ‘tuy rằng em có thể dùng được hạ pháp kín đáo của lão sư, nhưng em chính lại càng muốn hạ kỳ của chính mình’ cố sự phản bội của Thời Quang cứ như thế đi ra.

“Ai nha đã nhiều năm như vậy, không nghĩ đến Thời Quang vẫn còn giữ suy nghĩ đó, xem ra thiên tài thực sự có lối đi riêng của mình” Trần phóng viên nghe Phương Tự nói xong không hiểu sao nhớ đến Thời Quang lúc 9 tuổi bắt được quán quân, nhịn không được cảm thán.

Tang nguyên bộ dáng tuy đăm chiêu nhưng lực chú ý vẫn ở trên bàn cờ.

“Cậu nói như vậy, tuy hai ván cờ dòng suy nghĩ cùng một mạch kế thừa nhưng theo kỳ phong cho thấy lại giống như phong cách của hai người khác nhau, như thế sự phụ của cậu ấy chắc chắn cũng không phải là hạng người bừa bãi vô danh, chúng ta có quen biết sao?”

“Này ngược lại không” Phương Tự vừa muốn mở miệng liền ngìn thấy Trần phóng viên bên cạnh, cuối cùng cũng coi như là dừng cương trước vực, đem cái tên Chử Doanh nuốt trở về.

“Có điều tôi đã đáp ứng Thời Quang bảo mật, nơi này không tiện nói ra tên của vị lão sư này”

Tang Nguyên thấy Phương Tự không nói cũng không có cố gắng truy hỏi, thả tầm mắt trở lại ván cờ, theo thời gian dần trôi, hai bên tiếp tục lạc tử, thế cục cũng dần biến hóa.

“Hiện tại thế cục cũng quá loạn đi, hai cái đại long đều quấn quýt lẫn nhau”

Trần phóng viên nhìn hồi lâu, nhưng càng nhìn lại càng không hiểu, chỉ có thể mở miệng dò hỏi:

“Phương Tự cửu đoạn, ngài thấy thế cục hiện tại là ai chiếm ưu?”

“Hiện tại phán đoán cũng không được, không quá rõ ràng có lẽ vẫn là Thời Quang chiếm ưu” Phương Tự nói tới có chút bất đắc dĩ.

“Chuyện này.. Không phải Đại long của Thời Quang lúc nãy vẫn bị đoạn làm hai?”

“Haha Phương Tự cửu đoạn vẫn thật bảo thủ, Đại long của Thời Quang vừa nãy bị phân đứt nhận không ít công kích mãnh liệt, ngay tại chỗ làm đại long sống lại gánh chịu tổn thất liền tóm lấy đại long giao triền chém gϊếŧ, hơn nữa loại chém gϊếŧ này còn bao phủ toàn bộ đại cục, cuối cùng đem chém gϊếŧ phân thắng thua, thực sự là làm cho người ta hưởng thưởng thức a, dũng khí nhìn cục diện như vậy quả thật phi thường khó có được, có điều mấu chốt mà hắn đợi chính là cục diện sau khi hỗn loạn trở người, đối với lượng tính toán lớn như vậy còn có thể duy trì dòng suy nghĩ rõ ràng, cũng nắm lấy sai lầm nhỏ của đối thủ không tha, làm cho cục diện không ngừng nghiêng về phía mình, một bộ quy trình như vậy hạ xuống thật sự rất đặc sắc, phi thường đặc sắc a~” Tang Nguyên có cái nhìn không đơn giản còn giúp Trần phóng viên giải thích một hồi.

“Như thế xem ra ván này là Thời Quang thắng?” Tang Nguyên vừa dứt lời liền nghe thấy một âm thanh lạ khác.

Phương Tự theo âm thanh nhìn sang, hơi kinh ngạc.

“Tống quản lý? Dao ngài lại đến đây?”

“Phương Tự cửu đoạn cũng ở đây sao? Tân tú tái vòng thi đấu tuổi trẻ quan trọng, mặc dù Đông Hồ chứng khoáng Vi giáp chúng ta mạnh mẽ nhưng cũng cần phải bổ sung thêm nhân lực, đương nhiên là muốn đến xem hạt giống tốt rồi” Tống Khôn xác thực cũng không nghĩ đến có thể gặp Phương Tự ở đây, hơi kinh ngạc, có điều mắt nhỏ chuyển động, rất nhanh đã phản ứng lại, liền bắt đầu thăm dò tình huống.

“Nghe nói Phương Tự cửu đoạn mua lại tiểu đội tửu nghiệp vi giáp thành lập nên Vi Đạt G.C không biết năm nay định kí kết mấy người”

“Cái này.. Vi Đạt đội vừa mới thành lập..” Phương Tự còn chưa có rõ ràng ý đồ của Tống khôn, tuy sự chú ý vẫn đặt trên ván cờ nhưng vẫn phải lên tinh thần cùng hắn đọ sức.

Trước tiên không biết hai người làm sao lá mặt lá trái, Tang Nguyên phân tích lúc trước cũng không có sai lầm, cho dù Phương Tự có tiếc cho sư đệ của chính mình thế nào, thì Thời Quang phần sau xử lý quả thật có thể xưng là sách giáo khoa cấp bậc nghịch chuyển, rất nhanh Du Lượng liền không thể cứu vãn, đặt hai quân cờ lên bàn cờ.

“Tôi thua rồi”

“Đa tạ” Thời Quang đáp lễ, còn chưa kịp nói cái gì, Du Lượng đã đứng lên rời đi.

Có điều Thời Quang cũng không đuổi theo, yên lặng ngồi tại chỗ nở ra một nụ cười trì độn.

Chử Doanh nghi hoặc đi tới trước mặt Thời Quang, có chút lo lắng đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu.

[Tiểu Quang? Em làm sao vậy? Tiểu Quang? Sẽ không phải bị đả kích đến ngốc rồi đi? Tuy lúc đầu có mắc phải sai lầm nhưng mà mặc sau truy rất phiêu lượng a, không đến nỗi như thế chứ?]

“Chử Doanh, đừng nghịch” Thời Quang khoát tay một cái.

“Em rất vui, thật sự rất vui! Du Lượng cậu ấy đuổi đến rồi, không nghĩ đến nhanh như vậy cậu ấy đã đuổi đến! Từ khi em xuyên trở về , trừ anh ra, lần đầu tiên em bị ép đến mức chật vật như vậy!”

[Nga~] Chử Doanh thở phào nhẹ nhõm.

[Có điều tiểu Lượng bố cục phía trước quả thật phi thường đặc sắc, hoàn toàn lợi dụng phong cách cùng kỳ phong quen thuộc, vì em thiết kế ra một cạm bẫy riêng]

[Ừm, vì vậy cho nên em mới vui vẻ, Du Lượng làm sao lại hiểu rõ em như vậy nha~]

Thời Quang đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm bàn cờ không muốn chớp mắt.

“Tiểu Lượng, em ở đây làm gì, lễ trao giải lập tức bắt đầu rồi” Phương Tự rốt cuộc ở tái trường tìm được Du Lượng, mau chóng lôi kéo hắn đến đài trao dãy.

“Kỳ thật một ván này em hạ rất tốt rồi..”

“Sư huynh, em biết” Du Lượng bị kéo đến trước đài trao giải, cũng không có lộ ra vẻ mặt đưa đám.

“Em đang suy nghĩ, tuy rằng Thời Quang xác thực là hiểu rõ em, thế nhưng... Em cũng càng hiểu rõ cậu ấy”

“Cái gì?” Phương Tự bị cậu nói đến đầu óc mơ hồ, nhưng Du Lượng cũng không giải thích, tìm nhân viên chuẩn bị lĩnh thưởng.

“Chúc mừng Thời Quang đoạt được quán quân cuộc thi tân tú tái Trung Quốc ba con tùng thử, chính thức trở thành Tân Nhân Vương!”

“Đồng thời chúc mừng Du Lượng đạt được saiya quân cuộc thi tân tú tái Trung Quốc ba con tùng thử”

Thời Quang cùng Du Lượng đi đến đài trao giải, lễ phép nhận lấy cúp cùng giấy chứng nhận khách quý đưa tới, sau đó đồng thời xuống đài, thì đột nhiên bị người chủ trì gọi lại.

“Thời Quang lão sư, tiểu Du lão sư, thỉnh hai vị khoan hãy xuống đài”

Thời Quang vốn dĩ còn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Du Lượng hai người đều đang đi bên cạnh nhau, còn chưa kịp phản ứng lại liền bị nhân viên công tác tiếp nhận đồ vật trong tay đẩy trở về khán đài.

“Chúng ta còn có một phân đoạn vô cùng trọng yếu cần hai vị tham dự, chúng ta được câu lạc bộ Đồng hồ chứng khoán nhờ vả vì hai vị quán quân cùng á quân tuổi trẻ đây đưa đến một kinh hỉ, mời Đông Hồ Chứng Khoáng đội Tống Khôn lên sân khấu”

“Thời Quang lão sư, tiểu Du lão sư” Thời Quang trơ mắt nhìn một tên béo mặt âu phục bước lên đài, cảm thấy cảnh tượng không tên trước mắt có chút quen thuộc.

Tống Khôn cũng không quản phản ứng của họ ra sao, tự mình đứng trước ống kính bắt đầu nói chuyện.

“Ngày hôm nay tôi đến tân tú tái này cũng là vì sự phó thác của Đông Hồ chứng khoáng đội vi giáp là á quân liên tái năm ngoái, vì muốn mở rộng thực lực của đội vẫn luôn chú ý đến những kỳ thủ trẻ tuổi đầy tiềm năng, mà Du Lượng lão sư cùng Thời Quang lão sư đây chính là ưu tú của cuộc thi lần này, hôm nay tôi rất vinh hạnh hướng về hai vị kỳ thủ đây tung cành ô liêu, chính thức mời Du Lượng lão sư cùng Thời Quang lão sư gia nhập Đông Hồ chứng khoáng đội”

Thời Quang đột nhiên nhớ ra, đây không phải là giống như ấu sư tái lúc trước,Tống Khôn mạnh mẽ cùng Du Lượng kí kết sao? Không nghĩ đến lần này lại sớm như thế? Sau đó cậu cũng có cùng Du Lượng tán gẫu, nghe hắn ngữ khí ngữ đùa giỡn nói qua Đồng Hồ Chứng Khoáng, một trận tranh tài cũng không có còn phải bồi ông chủ chơi cờ, tuy Du Lượng không có biểu hiên gì thế nhưng vẫn làm cho cậu giận đến không chịu được, mỗi lần vi giáp gặp Đông Hồ chứng khoáng đều tuyệt không thủ hạ lưu tình.

Thời Quang kỳ thực cũng không quá rõ ràng Du Lượng vì sao có thể thay đổi thêm vào Vi Đạt, nhưng cậu cũng không muốn Du Lượng tiến vào hố lửa lần nữa, nhìn Phương Tự dưới đài gương mặt mê mang, bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Chưa đợi cậu nghĩ ra cách, Du Lượng đã tiến đến từ chối Tống Khôn.

“Xin lỗi, tôi cùng Thời Quang chỉ là người mới, Đồng hồ chứng khoán lại là đội á quân, việc này có phải chúng ta nên suy nghĩ một chút không?”

Đáng tiếc lão căn bản không cho Du Lượng cơ hội.

“Cân nhắc cái gì a, họp đồng tôi cũng mang đến rồi.” Xoay người liền cầm lấy chi phiếu mô hình nhét vào trong tay Du Lượng, còn tiến vào mic nói câu khách sáo.

“Chúng ta thêm đội hôm nay không chỉ là tân tú tái á quân, càng là tương lai của giới kỳ đàn” sau đó còn đem phiếu mô hình nhét vào trong tay Thời Quang.

Mắt thấy phóng viên cùng nhϊếp ảnh gia đã vào chỗ, sự tình sắp sửa được định đoạt, Thời Quang nhanh tay đem phiếu mô hình ném xuống đất, cậu không phải là người tốt tính gì, cậu chính là nhìn thấu đối phương thấy Du Lượng là hài tử ngoan da mặt mỏng không muốn trực tiếp trở mặt cùng bọn họ, mới đẹp sự tình sắp đặt thành công. Nghĩ đến điểm này Thời Quang liền tức giận không chịu nổi, đưa tay liền cướp lấy mic nói, có điều còn tốt, cậu vẫn giữ được lí trí của mình, không có nói lời gì quá đáng.

“Ngài đợi một chút, tình huống thế nào lại muốn chúng ta kí kết, một mùa giải sắp xếp cho chúng ta mấy tràng thi đấu?”

Tống Khôn thấy mọi chuyện sắp thành lại đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn, có chút không vui, vẫn là tránh nặng tìm nhẹ, né đi những câu hỏi về vấn đề đấu trường.

“Những cái này đều sẽ bàn bạc tốt lại với nhau, chúng ta là có thành ý, cậu xem chỉ cần kí tên mỗi người đều sẽ có 10 vạn nguyên phí ký tên, kỳ thánh chiến danh hiệu tiền thưởng cũng có đến 300 ngàn”

“Đừng lấy tiền ra để nói chuyện, tôi hỏi là nếu chúng ta kí kết sẽ có thể ra sân thi đấu chính thức không?” Thời Quang cũng không muốn nghe hắn nói, chỉ có thể lấy ra điều kiện đối phương không thể đáp ứng.

“Chỉ cần ngài đồng ý vi giáp đấu mỗi mùa giải có thể đánh 10 trận đấu trở lên, cho dù không có phí kí kết chúng ta cũng sẽ kí”

“Người trẻ tuổi không nên nóng lòng, cuộc thi tranh tài cũng phải từ từ, đến thời điểm đó lại hảo hảo thương lượng có được không?” Tống Khôn còn không chịu từ bỏ, hắn thấy Thời Quang đem mô hình ném xuống đất, đem Thời Quang đẩy đến phía sau mô hình Du Lượng đang cầm trên tay, chỉ cần có một tấm ảnh chính thức, liền có thể hoàn thành mục tiêu.

Thời Quang phản ứng càng nhanh hơn, cũng mặc kệ khán giả bên dưới có phản ứng gì, đem mô hình Du Lượng cầm trong tay nhét trở về cho Tống Khôn.

“Vậy thương lượng được rồi lại thêm, Du Lượng chúng ta đi”

Sau đó kéo Du Lượng về dưới khán đài đi, nhưng kéo một hồi cũng không động.

“Du Lượng lão sư, cậu..” Tống Khôn cho rằng Du Lượng còn đang do dự, có chút cao hứng muốn đem đồ vật trả lại, hắn vốn quan tâm đến tên tuổi của con trai vô địch thế giới hơn, kết quả Du Lượng lại lùi về phía sau một bước nho nhã lễ độ hướng về hắn từ chối.

“Tống quản lý, thật sự xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không quá thích hợp, song phương đều cần phải suy tính lại một lần nữa”

Sau đó mới cùng Thời Quang đi xuống khán đài, để lại một mình Tống Khôn đứng giữa sân khấu lúng túng, khán giả được một hồi khôi hài, Tống Khôn chỉ có thể cho mình kiếm cớ giảng hòa.

Thời Quang lôi kéo Du Lượng đi đến chỗ vắng người, trong đầu vẫn còn hình ảnh tên tiểu nhân giảo hoạt lúng túng trên sân khấu kia.

“Du Lượng, cậu quá tuyệt, nói đến tên Tống khôn đó mặt từ đỏ biến thành sang lục cứ như cây đèn giao thông vậy”

“Tôi chỉ là đối với người lớn tuổi hơn thực hiện lễ nghi vốn có mà thôi” Du Lượng kéo phẳng vật áo bị Thời Quang nắm lại, vẫn nhịn không được nói một câu.

“Thời Quang, hôm nay cậu quá lỗ mãng, Đông Hồ chứng khoáng dù sao cũng là vi giáp đội, cẩn thận bọn họ trả thù cậu”

“Du Lượng cậu xem cậu đây là nghĩ quá nhiều rồi, hắn xem cậu dễ ức hϊếp mới mạnh mẽ muốn ép kí xuống hợp đồng” Thời Quang dửng dưng như không.

“Thời điểm cậu mắng tôi, tức giận chạy đi đâu hết rồi, ngày hôm nay nếu không phải tôi nhanh nhẹn, cậu liền bị hắn quải chạy”

“Thời Quang, cậu..” Du Lượng còn muốn nói gì đó nhìn dáng vẻ này của Thời Quang chỉ có thể từ bỏ, phía sau một lần nữa truyền đến âm thanh của Tống Khôn.

“Làm sao, hai người các cậu để cho tôi mất mặt như vậy, sau đó chạy đến chỗ khác trốn một chút liền nghĩ không sao? Du Hiểu Dương cùng Phương Tự có lợi hại hơn nữa cũng sẽ không mò ra câu lạc bộ tiếp nhận các cậu, lại nói cho dù bọn họ trong giới cờ vây có giao thiệp cũng không quản được ánh mắt của dân chúng, ngày hôm nay chúng ta kí hợp đồng sau đó lại mở hợp báo tuyên bố, bằng không, ỷ vào gia thế thâm hậu liền không phục quản giáo, cậy tài khinh người nói các cậu, danh tiếng như vậy, tôi xem còn đội nào dám thiêm các cậu”

“Làm sao? Khắp thiên hạ cờ vây đều là nhà các người mở? Nói không thiêm liền không thiêm? Ngay cả tiêu chuẩn lên sân đấu cũng không đồng ý? Lại lấy gia thế của người ta ra uy hϊếp? Danh tiếng của ngài mới trước tiên bị nát dưới phố”

Thời Quang đứng phía trước Du Lượng, cũng mặc kệ đám đông đang dần tụ lại, há miệng liền phản bác.

“Mới bắt được một chút thành tích đều quẫy đuôi lên tận trời xanh, trong đội chúng ta lục đoạn thất đoạn đều có một đám, bát đoạn cũng không phải là không có, cũng không nhìn xem mình là cái trình độ gì còn muốn lên sân đấu, đừng mơ có mơ mông hão huyền nữa” Tống Khôn đã rất nhiều năm rồi chưa từng mất mặt như vậy, bắt đầu có chút thở hồng hộc.

“Chúng ta có trình độ gì không cần ngài chỉ điểm”

Du Lượng đẩy Thời Quang đang che ở trước người mình ra, nhanh một chút muốn kết thúc câu chuyện.

“Đúng vậy, sư đệ của Phương Tự tôi không cần Tống quản lý lo”

Phương Tự tìm nửa ngày cuối cùng ở địa phương tụ tập đông người tìm được hai đứa nhỏ, thấy tình huống không đúng liền lập tức đứng ra.

“Hừ, Vi Đạt ất đội cũng không có cái gì ghê gớm, chúng ta chờ mà xem”

Tống Khôn Nhìn thấy Phương Tự liền biết sự tình không thành, hắn có thể vừa lừa vừa dụ hai đứa trẻ kí kết thế nhưng có Phương Tự ở đây liền không có chút cơ hội nào, chỉ có thể hạ lời hung ác rời đi.

Phương Tự nhìn hắn rời đi, nheo mắt lại, quay đầu liền nhìn thấy hai đứa nhỏ khiến hắn bận tâm, thở dài

“Hai đứa các em đó anh nói làm sao cho tốt đây? Thôi, bỏ đi, sư huynh đưa hai đứa về nhà, sự việc còn lại để anh xử lý”

Thời Quang nghĩ đến tình huống trước mắt nhăn lông mày lại, cậu nghe hiểu uy hϊếp của Tống Khôn, loại tiểu nhân này so với tưởng tượng của cậu thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn, yên lặng làm ra quyết định của mình, khéo léo từ chối Phương Tự.

“Tự ca, cảm ơn anh, em còn phải về đạo trường, không tiện đường, em đi trước đây”

.........…

“Trần phóng viên, đã lâu không gặp”

Thời Quang lén lút nhìn Phương Tự mang Du Lượng rời đi, quay lại tái trường vừa vặn gặp được người mình muốn gặp.

“Thời Quang? Còn chưa chúc mừng cậu đoạt được danh hiệu Tân Nhân Vương nha, ván cờ hơm nay quả thật đặc sắc” Trần phóng viên nhìn thấy Thời Quang liền cùng cậu chào hỏi.

"cảm ơn ngài, nếu không phiền có thể cùng nhau nói chuyện một chút không? Tôi nhớ ngài nhiều năm trước vì tôi viết qua một bài văn chương, đáng tiếc lúc đó tuổi còn nhỏ, cáu kỉnh, nhiều năm không chơi cờ, nghe nói ngài bị xử phạt, vẫn chưa có cơ hội cùng ngài nói qua lời xin lỗi” Thời Quang lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, dáng vẻ của một bé ngoan.

“Ai nha lúc đó đưa tin là tôi tự mình viết sao lại đổ lỗi cho cậu, còn nữa cậu hiện tại tại chức nghiệp kỳ đàn một đường mạnh mẽ hát vang, cũng chứng minh ánh mắt ban đầu của tôi không sai”

Trần phóng viên đến cùng vẫn là một người trưởng thành có lí lẻ, đối với cậu lúc trước có chút hà khắc, trái lại cũng thật ngượng ngùng.

“Vâng, cảm ơn ngài vẫn luôn ủng hộ tôi, nhưng mà chuyện ngày hôm nay sợ rằng Tống quản lý sẽ không chịu giảng hòa”

Thời Quang suy nghĩ một chút tung ra mồi câu

“Rõ ràng bọn họ không cho chúng ta cơ hội lên sân, còn muốn lừa chúng ta kí kết, lại còn nói chúng ta thực lực không đủ, có điều tôi nhớ đến cuộc thi kế tiếp Danh Nhân chiến bát cường của tôi đối thủ vừa vặn là Lí Kiện chủ tướng bát đoạn của Đông Hồ chứng khoáng bất kể thế nào trên sân đấu sẽ thấy rõ thôi.”

“Ồ?” Trần phóng viên nhạy cảm ngửi được mùi của đại tin tức, vỗ vỗ vai Thời Quang.

“Chúng ta đừng ở cửa ngốc nữa, mới nãy không muốn cùng tôi tán gẫu sau, tôi mời cậu đồ uống”

“Tuyệt vời, cảm ơn Trần phóng viên”

.........…

Ngày thứ hai quả nhiên trên mặt báo đều là tin tức của Trần phóng viên, Thời Quang trời vừa sáng liền cùng Đại lão sư lên lớp sớm còn chưa nhìn thấy tin tức, thế nhưng 3 người quan tâm đến cậu cũng đã hướng về Dịch Giang Hồ đi tới.