“Thời Quang, cậu lại đây một chút.”
Ngày hôm sau tại hội thảo, Du Hiểu Dương mang theo mọi người cẩn thận nghiên cứu kỳ phổ lần này ông mang về từ Hàn Quốc, dựa theo lệ cũ thời gian còn lại hẳn là để mọi người tự do thảo luận, kết quả Du Hiểu Dương lại trực tiếp đem Thời Quang gọi qua.
Thời Quang trước đó đã được Du Lượng ám chỉ xem như trong lòng đã có chuẩn bị tốt, ngược lại cũng không quá ngoài ý muốn, thở dài ngoan ngoãn đi qua. Lúc này không chỉ có Du Lượng xoay người nhìn về phía cha mình, mà ngay cả Phương Tự đứng thẳng lên, tỏ vẻ hết sức chú ý, hôm qua anh một lần nữa bị mắng đến cẩu huyết đầm đìa, dưới tình huống như vậy khó tránh khỏi đối với Thời Quang có chút đồng bệnh tương liên.
Nhưng Du Hiểu Dương cũng không có răn dạy Thời Quang giống như cuồng phong bão táp, thậm chí còn không nhắc tới ván cờ trước đó, chỉ chỉ bàn cờ trước mặt, ôn hòa hỏi Thời Quang.
“Cùng tôi đánh một ván chứ?”
“Đương nhiên rồi, Du lão sư.”
Thời Quang có chút ngoài ý muốn. “Phân trước sao?”
“Ừm, phân trước, cố gắng hết sức.” Du Hiểu Dương tiện tay cầm quân cờ.
“Được.” Thời Quang ngồi xuống, buông xuống hai quân cờ đoán trước, sau đó có chút nghi hoặc nhìn về phía Chử Doanh không có chạy tới cướp cờ.
[Chử Doanh, ván này anh không muốn xuống sao?]
Chử Doanh vốn còn đang cùng Thời Quang lải nhải không ngừng thảo luận về ván cờ vây Hàn Quốc, nghe được Sự sắp xếp của Du Hiểu Dương ngược lại trầm mặc xuống, hắn nghe được Thời Quang hỏi mình, mỉm cười vẫy quạt, cự tuyệt Thời Quang.
[Anh quả thật rất mong chờ được cùng Du Hiểu Dương chơi cờ, nhưng ván này rõ ràng là ông ấy muốn hiểu rõ trạng thái hiện tại của em để giúp đỡ em, ván cờ như vậy sao có thể để anh chơi đây?]
[Được rồi, em hiểu rồi.] Thời Quang bị nói như vậy, lập tức liền suy nghĩ rõ ràng, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Du Hiểu Dương nhìn không ra cảm xúc gì
[Em sẽ hạ tốt ván cờ này.]
[Ừm, Tiểu Quang cố lên. Chử Doanh trước sau như một đứng ở phía sau Thời Quang cổ vũ cho cậu.
Đã điều chỉnh tâm tính tốt, toàn lực ứng phó, Thời Quang thực lực cũng không có gì để nói, không chỉ là Chử Doanh xem cuộc chiến, mấy đệ tử Du Hiểu Dương yên lặng tiến lại gần vây xem cũng nhìn thấy không dám nói ra. Nhưng bàn cờ vừa đến một nửa, điện thoại của Du Hiểu Dương liền vang lên, ông có chút không vui muốn ấn tắt, nhưng khi nhìn thấy số trên màn hình vẫn không thể không nhận được.
Mọi người mắt thấy Lông mày Du Hiểu Dương càng nhíu càng chặt, sau khi cúp máy liền đem quân cờ trong tay đặt trở lại hộp cờ.
“Tôi có việc phải đi kỳ viện một chuyến, ván cờ này lần sau tiếp tục đi.”
“Được, Du lão sư.” Thời Quang yên lặng thở phào nhẹ nhõm, ván cờ này tuy rằng cậu chơi không tệ trước mắt còn chiếm ưu thế, nhưng vừa đến trung bàn cũng không dễ nói kết quả, huống chi, cậu còn căng thẳng sợ Du Hiểu Dương giống như Đại lão sư, không biết từ lúc nào bắt được cậu sai lầm mắng cậu một trận.
Du Hiểu Dương đứng lên, ánh mắt cũng không có rời khỏi bàn cờ, ông cau mày suy nghĩ một chút mới nói với Thời Quang.
“Tôi vốn lo lắng trạng thái gần đây của cậu quá mức nóng nảy, muốn tăng thêm áp lực cho cậu, nhưng từ ván đấu này cho thấy xem ra chính cậu cũng ý thức được vấn đề, hơn nữa trong thời gian ngắn liền nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, điều này phi thường tốt. Sau cúp Thiên Vương Nhật Bản là tôi dẫn đầu, cùng với kỳ thủ Nhật Bản của cậu trước đó cũng đã cho cậu, nghiên cứu kỹ, có vấn đề gì tùy thời tới tìm tôi, hy vọng cậu có thể duy trì trạng thái này vì quốc gia giành vinh quang.”
Thời Quang nghe được tiếng cổ vũ ấm áp như vậy, dùng sức gật đầu, rốt cục yên lòng lộ ra nụ cười.
Mà Phương Tự ở một bên khϊếp sợ mở to đôi mắt đào hoa, không thể tưởng tượng nổi nhìn lão sư của mình, anh quả thực không thể tin được, sau khi hạ một cái thìa như vậy, Thời Quang cư nhiên có thể không bị mắng toàn thân trở ra, còn được lão sư khen ngợi, kết quả mình thắng cờ lại bị mắng thảm như vậy.
Vừa vặn trước khi Đi Du Hiểu Dương xoay người liền nhìn thấy biểu tình ngốc trệ của Phương Tự , lông mày vốn nhẹ nhàng lại nhíu lại, ông đối với Thời Quang biết sai có thể sửa được bao nhiêu liền đối Phương Tự sống chết không hối cải có bao nhiêu phiền lòng.
“Phương Tự, cậu cũng là người tham gia Cúp Thiên Hoàng, cờ phổ của đối thủ đã nghiên cứu qua chưa? Đem tâm tư lộn xộn của cậu thu lại cho tôi, ra khỏi quốc môn tuyệt đối không được hạ lộn xộn như vậy!”
“Vâng, lão sư!” Phương Tự phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, nghiêm túc trả lời.
Du Hiểu Dương nhìn anh thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Phương Tự cực kỳ vô tội, chờ bóng lưng lão sư biến mất ở cửa mới tự hỏi:
“Lão sư đây là làm sao vậy? Không nhìn thấy điểm tốt của mình??”
“Hẳn là vẫn hy vọng sư huynh ở Thiên Hoàng Chén có thể thắng?” Lư Nguyên an ủi sư huynh của mình.
“Lần này áp lực của lão sư có chút lớn, tuyển thủ Trung Quốc tiến vào vòng tám vốn chỉ có ba người các người, lần này lão sư trực tiếp rút thăm đến Hàn Quốc Tào Minh Huân cửu đoạn, tôi hôm qua nghiên cứu kỳ phổ đã nhìn ra, Tào Minh Huân nửa năm nay có thể nói là thần ngăn cản thần phật ngăn gϊếŧ Phật, ở Hàn Quốc liên tiếp thắng trận tới 20, trạng thái tốt đến kỳ lạ, đem kỳ phong vững vàng của mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, không có một tia sơ hở, lão sư gặp phải đối thủ như vậy cũng không có nắm chắc tất thắng đi? Cho nên vạn nhất lão sư thua, Thời Quang lại lần đầu tiên tham gia loại đại tái này, thì cũng chỉ còn lại sư huynh một mình anh. Cũng không thể thiên hoàng cup tứ kết một kỳ thủ Trung Quốc cũng không có đó chứ?”
“Lão sư làm sao có thể thua được?” Phương Tự không thèm để ý búa bả vai Lư Nguyên, không biết là đang thuyết phục hắn hay là đang thuyết phục chính mình, cứng rắn thay đổi đề tài, xoay người treo mình lên người Thời Quang.
“Thời Quang, em thành thật khai ra có bí quyết lấy lòng lão sư hay không, nhanh chóng chia sẻ một chút. Nói thật Tự ca đối xử với em còn tệ sao? Em mỗi ngày nhìn anh bị mắng cũng không đành lòng đi?”
Còn không đợi Thời Quang hồi phục, Du Lượng liền đưa tay đẩy cánh tay Phương Tự ra.
“Sư huynh, phụ thân chỉ hy vọng anh có thể trầm ổn một chút.”
“Trầm ổn, anh còn chưa đủ trầm ổn sao? Phương Tự đưa tay siết chặt cà vạt của mình, lộ ra một nụ cười phù hợp với kỳ vọng của xã hội, một bộ tinh anh xã hội trải mặt.
“Tự ca, là trên bàn cờ trầm ổn một chút.” Thời Quang ở một bên yên lặng bổ sung, kiếp này cậu quen biết Phương Tự lâu như vậy cũng coi như đã nhìn ra, lúc này Phương Tự quả thật còn không phải là phương danh nhân mà cậu quen thuộc sau này, khuyết điểm trên đường cờ còn phi thường rõ ràng.
“Ai, vậy anh thật sự không còn cách nào khác a, nhiều năm như vậy anh cũng không nhìn ra có vấn đề gì.” Phương Tự tùy tiện đem mình trải phẳng trên ghế, đại đệ tử Du môn ở bên ngoài ở trước mặt người quen thật đúng là không có uy nghiêm gì của đại sư huynh.
Cũng bởi anh mê man nhiều năm, quả thực là không tìm được chỗ nào cần sửa, đối với đề tài này đã lười suy nghĩ nhiều. Lại tiện tay buông cà vạt ra, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đưa tay từ trong túi của mình lấy ra một tấm lịch thi đấu đưa cho Thời Quang.
“Vừa rồi thiếu chút nữa đã quên, đây là an bài thi đấu nửa năm sau, em xem trước đi.”
Thời Quang tiếp nhận lịch thi đấu, nhìn mấy lần liền phát ra một trận kêu rên.
“Đây là lịch thi đấu ma quỷ gì đây?”
Ngày hôm qua bởi vì Phương Tự bị mắng không nhìn thấy lịch thi đấu, Du Lượng đứng sau Thời Quang cũng nhìn tờ giấy A4 nho nhỏ kia nhíu mày, lịch thi đấu tiếp theo của Thời Quang quả thật có chút khẩn trương, trước đó nói vào giữa tháng 9 Cúp Thiên Hoàng Nhật Bản không tính, phía sau lập tức là trận đấu top 16 của danh hiệu Thiên Nguyên, sau đó là vòng 8 đội LP Cup Hàn Quốc, sau đó là 9 ngày liên tiếp giải đấu sư tử con vào ngày 25-30 tháng 5, ngày hôm sau 10 tháng 1 sẽ cùng Triệu Thiên Nguyên tiến hành bán kết kỳ thánh. Sau đó là trận tứ kết của Thiên Vương Thi Đấu. Mà nếu như Thời Quang trước chiến thắng Triệu Băng Phong mà nói, chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày liền cùng Tang Nguyên kỳ thánh đánh thất vòng. Đây còn chưa tính là trận đấu vây ất bắt đầu trong thời gian bảy ván cờ, từ đó về sau mỗi tuần đều phải chơi một ván liên tiếp như vậy.
Sau một loạt các trận đấu này, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa vào tháng 9, Cúp Thiên Hoàng và Cúp LP sẽ đi nước ngoài thi đấu, thuyền xe mệt nhọc nhìn thôi cũng khiến người ta không thở nổi. Thời Quang thở dài sâu sắc.
“Những người làm thời gian biểu này có thể là không muốn em sống ...”
“Đừng nói bậy.” Du Lượng tuy rằng ngăn cản Thời Quang oán giận, nhưng đôi môi căng thẳng của cậu lại lộ ra sự không vui .
Phương Tự ngồi trên ghế hiển nhiên đã hiểu rõ Thời gian sắp xếp, anh đang phân tích cho bọn họ.
“Mỗi năm trong khoảng thời gian này đều là thời gian thi đấu dày đặc, ba trận đấu đầu tiên là ba quốc gia ba chủ nhà, hẳn là trùng hợp, mà cuộc thi sư tử con hàng năm đều là thời gian này tổ chức, trước đó rất ít có người mới bắt đầu năm đầu tiên đã tiến vào lịch thi đấu cấp cao, có thể đem Thời gian sai lệch đã là ban tổ chức chiếu cố lắm rồi. Kỳ thật lịch thi đấu phía trước còn tốt, chỉ là sau khi từ Hàn Quốc trở về hai đứa phải cùng nhau tham gia cuộc thi sư tử con, lấy thực lực của các em cơ bản có thể xác định có thể tiến vào trận chung kết cuối cùng, vậy phải liên tục tiến hành 5 ngày, như vậy áp lực sẽ có chút lớn.”
Phương Tự nhìn về phía Thời Quang.
“Nhất là em, ngày hôm sau trận chung kết ấu sư tái chính là bán kết kỳ thánh cùng Triệu Băng Phong, lại lo lắng đến tình huống thân thể của em...” Phương Tự do dự một chút mới tiếp tục nói:
“Anh đề nghị em buông bỏ thi đấu giải sư tử con, chuyên tâm chuẩn bị kỳ thánh chiến, tập trung làm một việc tương đối ổn thỏa.”
“Tại sao lại từ bỏ cuộc thi sư tử con? Cái này cái gì cũng không ảnh hưởng a, Tự ca anh yên tâm chờ em lấy một danh hiệu kỳ thánh trở về đi!”
Thời Quang cũng không chú ý tới chi tiết trong lời nói của Phương Tự, một bộ trạng thái tràn đầy tự tin.
“Thời Quang!” Du Lượng lại nghe rõ ý tứ lời nói của Phương Tự, cũng nhớ tới cảnh cáo của hòa thượng lười.
“Cậu vừa đến đại tái liền phát sốt, lịch thi đấu dày đặc như vậy...”
[Tiểu Quang! Em cũng biết rõ tình hình của mình mà!]
Chử Doanh cũng đang lo lắng thân thể Thời Quang có thể chịu được mật độ thi đấu như vậy hay không, hơn nữa chỉ có anh mới có thể nói rõ ràng như vậy.
[Vậy, tình huống gì của hai chúng ta anh cũng biết a, kỳ thánh thi đấu kia là anh chơi, có quan hệ gì với em?]
Thời Quang một câu liền thuyết phục Chử Doanh, Chử Doanh nghiêng đầu cẩn thận ngẫm lại phát hiện mình hoàn toàn không cách nào phản bác, chỉ có thể đẩy về phía sau một bước tỏ vẻ không đưa ra ý kiến nữa.
Vì thế Thời Quang tiếp tục cố gắng, cũng không đợi Du Lượng nói xong liền ngắt lời cậu.
“Sao lại liên lụy đến chuyện tôi sinh bệnh? Ai sẽ bị sốt vào mùa hè, không phải nửa năm này tôi vẫn luôn rất tốt sao! Lúc trước chỉ là ngoài ý muốn, các anh không thể chỉ nhìn lão hoàng lịch được?”
Thời Quang một bộ dáng hợp tình hợp lý, bất quá cậu kỳ thật có tính toán nhỏ của mình, bắt đầu nói xuyên tạc:
“Chúng ta cùng nhau tham gia thiên nguyên thi đấu, sau đó cùng nhau đi Hàn Quốc thi đấu, sau đó như thế nào cậu có thể tiếp tục tham gia thi đấu sư tử con, tôi liền không được?”
“Nhưng phía trước cậu có Cúp Thiên Hoàng Nhật Bản, phía sau có kỳ thánh chiến! Tôi không có nhiều trận đấu như vậy! Hơn nữa trình độ thi đấu sư tử con đối với cậu mà nói quá thấp...”
Du Lượng ở vấn đề sức khỏe của Thời Quang cũng không chịu dễ dàng lùi bước, phi thường kiên định cự tuyệt.
Thời Quang nghe được Du Lượng phản đối lại cảm thấy cực kỳ ủy khuất, cậu tuyệt đối không nghĩ tới mình ngay cả Chử Doanh cũng thuyết phục kết quả cuối cùng lại là Du Lượng, rốt cục miệng không chọn lời nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Vậy thì thế nào, thi đấu sư tử con có cậu a! Tôi chỉ muốn cùng cậu hạ ván tiếp theo mà thôi”
Thời Quang vừa ra khỏi miệng đã có chút hối hận, cũng gắt gao ngậm miệng lại không dám nhìn phản ứng của Du Lượng, xách ba lô lên muốn chuồn, lại bị Du Lượng phản ứng nhanh giữ chặt.
“Cậu muốn cùng tôi thi đấu chính thức rất vui, nhưng mà...” Du Lượng bình tĩnh nhìn Thời Quang, tuy rằng bị loại lý do tình cảm này nói cho trống rỗng, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng kiên trì.
“Có cái gì nhưng mà? Cậu còn nói cậu rất vui mà!”
Thời Quang nhìn thấy Du Lượng vẫn không đồng ý đã bắt đầu phá vỡ bình, dứt khoát xoay người trừng mắt trở về.
“Lúc trước cậu còn có thể tham gia giải đấu trung học, tôi sao lại không thể tham gia cuộc thi sư tử con?! Hơn nữa, chúng ta đi Hàn Quốc phía trước cũng là cùng nhau, cậu không thể đem tôi chăm tốt hơn một chút sao?”
“Tôi...” Trong đầu Du Lượng có một trăm loại lý do phản bác, nhưng đối mặt với đôi mắt mở to của Thời Quang lại không nói nên lời.
“Tóm lại cứ như quyết định như vậy đi! Cũng không phải nói có phải bởi vì trong phòng lúc này còn có chút nóng không, mặt Thời Quang cũng bắt đầu đỏ lên, cậu trước tiên từ trong trận đấu ánh mắt này rút lui xuống, hất tay Du Lượng ra, lưu lại một câu tàn nhẫn bỏ chạy.
Những người còn lại trong phòng hai mặt nhìn nhau, yên lặng cảm thán tình cảm của thiếu niên tuổi trẻ quả nhiên kỳ quái, Phương Tự lại cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không đúng, nhưng đầu óc giống như là thắt nút nhất thời nghĩ không ra, chỉ là còn không cam lòng lẩm bẩm.
“Tại sao lại thành tiểu lượng chăm sóc Thời Quang rồi? Mình cùng lão sư rõ ràng cũng đi đến Hàn Quốc mà?”