Ngày 1 tháng 5 năm 2005.
Du Lượng vẫn duy trì thói quen sinh hoạt tốt.
Buổi sáng đúng 6:30 tỉnh dậy, mơ mơ màng màng vẫn còn đang suy nghĩ không biết nên làm gì cho buổi sáng thì đột nhiên phát hiện mình đang ôm một vật thể mềm nhũn nào đó mà không phải giống như thường ngày là cánh tay hay cẳng chân Thời Quang đè lên, điều này làm cho bộ não vẫn còn chưa bắt đầu vận hành của cậu đột nhiên ý thức được hình như có chỗ nào đó không đúng.
Vội vàng mở mắt ra.
Sau đó đập vào mi mắt chính là khuôn mặt quen thuộc hơn mười mấy năm của chính mình, nhưng khi khuôn mặt này hơi hơi hé miệng, chất lỏng trong suốt có vài phần xa lạ chảy xuống.
Thân thể từ tư thế hai tay quy quy củ củ đặt ở dưới bụng ngủ bắt đầu không an phận biến hóa, chân cũng từ trong chăn duỗi ra.
Còn vươn tới đạp vào thắt lưng mình một cái.
Du Lượng nhìn tư thế ngủ quen thuộc này, cảm thấy đại não luôn luôn thông minh của chính mình cũng có chút không đủ dùng, nhưng mà kinh hãi sáng sớm hôm nay, vẫn chưa dừng lại ở đây.
Cậu chỉ lo nghiêng người nhìn xem người trên giường rốt cuộc là ai, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng chào hỏi: "Tiểu Quang, chào buổi sáng, sao hôm nay dậy sớm thế?"
Du Lượng cứng ngắc quay đầu lại liền nhìn thấy một người mặc đồ cổ trang màu trắng tóc dài bồng bềnh nửa trong suốt lộ ra vẻ đẹp mắt, mỉm cười, đứng ở bên giường cùng hắn quen thuộc chào hỏi.
Du Lượng thậm chí còn có thể xuyên qua thân thể của hắn nhìn thấy hoa văn tường phòng ngủ nhà mình, cậu run rẩy khóe môi một câu cũng không nói nên lời, hung hăng nhắm mắt lại lần nữa mở ra, hy vọng trước tất cả đều là ảo giác.
Kết quả phát hiện sinh vật không biết là người hay quỷ kia? Không biết từ lúc nào đã bay tới gần như dán lên mặt mình.
[Tiểu Quang, em làm sao vậy, lại sinh bệnh sao?]
Du Lượng bị dọa nhảy dựng lên, cuống quít muốn tránh về phía sau, lại quên mất trên giường vẫn còn một người, một tay liền đặt lên trên bụng đối phương.
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả gian phòng ngủ.
Sau một hồi gà bay chó sửa, Thời Quang cùng Du Lượng rốt cục cũng xác nhận sự thật rằng thân thể của bọn họ bị đổi cho nhau.
Hai người trên sô pha nhìn nhau. Thời Quang thật sự nghĩ mãi không ra tại sao lại phát sinh chuyện ly kỳ như vậy, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.
Du Lượng lúc này cũng không muốn nhìn mặt của chính mình, trước kia ở trên mặt Thời Quang thấy thế nào cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Hiện tại sự đáng yêu này xuất hiện ở trên mặt mình nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kì ngu ngốc. Cậu chậm rãi tiêu hóa tình huống đột nhiên phát sinh hôm nay, giương mắt lần nữa liếc đến thân ảnh bạch y bên cạnh.
Sáng sớm hôm nay sau khi thân thể bị hoán đổi, một quỷ hồn trong tay ôm một cây quạt đột nhiên xuất hiện cau mày lo lắng hỏi thăm tình huống.
Nhìn tình huống, Du Lượng đột nhiên nhạy bén phát hiện ra một chân tướng khác.
Cậu nhìn về phía quỷ hồn, hỏi thẳng: “Cho nên anh chính là Chử Doanh?”
"Cậu nói cái gì?" Thời Quang vẫn còn đang ở trong trạng thái hoài nghi nhân sinh, nghe được vấn đề này ngây ngẩn cả người. Cậu nhìn quanh một vòng. Chợt nhận ra sáng nay mình không nhìn thấy Chử doanh, vừa rồi quá mức hoảng loạn làm cậu không ý thức được điểm này.
Đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Chử Doanh cho dù gửi thân vào bàn cờ tồn tại ngàn năm cũng bị tình huống trước mắt làm cho khϊếp đảm, vội vàng muốn hiểu rõ tình hình.
Không để ý tới phản ứng kỳ quái trước đó của Du Lượng, đột nhiên hỏi đến cũng có chút ngẩn ngơ, anh theo bản năng cùng Du Lượng liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới hiểu được Du Lượng bây giờ có thể nhìn thấy chính mình.
Theo bản năng nhìn về phía "Thời Quang" không nhìn thấy hắn.
Vẻ mặt cũng đang mê mang tìm kiếm chung quanh, trực tiếp giậm chân một cái biến mất.
Du Lượng nhìn quỷ hồn áo trắng biến mất, biểu cảm lại không chút nào thay đổi, còn hướng chỗ hắn biến mất ra hiệu.
“A, xin chào, Chử Doanh.”
Thời Quang lúc này mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lại không biết Chử Doanh đã biến mất, chỉ tưởng rằng Chử Doanh đang trả lời Du Lượng.
Một tay liền che mắt chính mình, phát ra một tiếng gào thét: "A a a, Chử Doanh, anh nói xem em nên giải thích như thế nào đây?!”
"Cho nên, hai người các người ai tới cùng tôi giải thích một chút đây?"
Du Lượng lặng lẽ nhếch lên một bên khóe miệng, nếu như Thời Quang nhìn thấy biểu tình xuất hiện ở trên khuôn mặt mình lúc này nhất định sẽ mười phần ngạc nhiên, nhưng cậu lại bỏ lỡ một cơ hội giãy dụa cuối cùng.
Thời Quang rầm rì không muốn nói chuyện, Du Lượng đem hắn kéo vào trong ngực: "Chúng ta còn có cái gì không thể nói với nhau sao?”
Cũng đoán được phần nào đó rồi.
“Hừ, cậu đã đoán được còn bảo tôi nói cái gì?” Thời Quang bắt đầu không nói đạo lý cố gắng chơi xấu.
Du Lượng tâm tình tốt cũng không cùng hắn so đo: “Cậu vẫn luôn nói Chử Doanh là thầy của cậu, mặc dù trước kia không nhìn thấy anh ấy, nhưng hiện tại khi tôi có thể gặp được, ít nhất cậu cũng nên giới thiệu một chút.”
“Giống với suy đoán của cậu, nếu cậu có thể nhìn thấy thì anh ấy chính là Chử Doanh.” Thời Quang rốt cục buông tha giãy dụa.
“Lần đâu tiên gặp được anh ấy là năm tôi 9 tuổi, năm ấy, khi gặp Chử Doanh, anh ấy đã từ ngàn năm trước......”
[Thời Quang, em em em…]
Chử Doanh nghe thấy Thời Quang bị lừa đến nói ra sự thật, chỉ có thể hiện ra thân hình, bị loại tình huống không hề ăn ý này làm cho tức giận đến không biết phải nói cái gì.
Thế nhưng Thời Quang lại không nghe thấy, cậu nói ra hết những vấn đề mà trước đó cậu rối rắm thật lâu: "Cho nên kỳ thật chúng ta năm đó chời cờ, hai ván cờ kia là do Chử Doanh chơi, nhưng sau khi cậu trở về vẫn là tôi chơi cùng cậu!”
“Tôi biết, tôi có thể phân biệt rõ.”
Du Lượng biết cậu đang rối rắm cái gì, nhẹ giọng an ủi.
Thời Quang đã không còn vì thế mà lo lắng nữa, hai người nhìn nhau ánh mắt liền không muốn dời đi, hết thảy đều không nói gì.
Ở giữa.
Chử Doanh nhìn hai người bọn họ như vậy quả thực lại muốn biến mất lần nữa, cho dù một ngàn năm không ăn cái gì cũng cảm thấy có chút no, càng cảm thấy sự tồn tại của mình quá đáng ngại.
Bất quá Du Lượng cũng không giống như Thời Quang, sớm đã quen Chử Doanh tồn tại, không biết cũng may bây giờ có thể nhìn thấy bên cạnh, liền lập tức khống chế đem đề tài kéo trở về: "Cho nên hai người nhiều năm như vậy vẫn luôn sớm chiều ở chung cùng nhau?”
“Vậy cũng không phải, lúc chúng ta cãi nhau tôi buông bỏ cờ vây, anh ấy đã biến mất vài năm.” Thời Quang nhìn về phía Chử Doanh.
Thời Quang cũng ghiêm túc giới thiệu Chử Doanh với Du Lượng: "Tóm lại, hôm nay cậu cũng gặp anh ấy rồi, thầy của tôi, Chử Doanh."
Chử Doanh hành lễ với Du Lượng: “Tại hạ Nam Lương Chử Doanh, Tiểu Quang nhà tôi nhờ cậu chiếu cố.”
Du Lượng đứng dậy đáp lễ: "Xin chào, tôi sẽ chăm sóc tốt Thời Quang."
Ánh mắt hai người giao nhau, đã đạt thành một loại ăn ý nào đó.
“Hai người nói cái gì vậy?” Thời Quang vươn tay bắt lấy quần áo Du Lượng tò mò tiến lại gần: “Sao lại chăm sóc tốt cho tôi rồi?”
“Làm bữa sáng cho cậu có tính là chăm sóc cậu không?” Du Lượng nhìn Thời Quang chống mặt mình cũng rất không được tự nhiên, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, cậu đi về phía tủ lạnh lấy sữa và bánh mì ra.
"Bất quá, tình huống hôm nay của chúng ta sẽ có liên quan gì đến chuyện Chử Doanh xuyên việt sao."
"Tôi không biết, có điều tháng sau chính là Cách Trạch Diệu Nhật, có lẽ là có chút liên quan?"
“Có lẽ phải đi Lan Nhân Tự một chuyến, hỏi xem lười đại sư có biết cái gì hay không?”
“Chúng ta buổi sáng phải đi đến chỗ của cha tôi, buổi chiều phải đến chỗ của mẹ cậu, buổi tối cậu còn có hẹn với Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng ăn cơm.”
Du Lượng quay đầu nhìn Thời Quang thở dài: "Cho nên ít nhất chúng ta cũng phải sống qua ngày hôm nay.”
“Hả? Cậu có ổn không đó?”
Du Lượng không nói gì quay đầu lại nhìn Thời Quang, lần nữa cảm thấy biểu tình trên mặt mình thực sự là quá mức phong phú. Sau khi đem sữa bò đổ đầy chiếc cốc đặt lên bàn trước mặt Thời Quang, liền xoay người tiếp tục dùng bánh mì và chân giò hun khói làm sandwich.
“Cậu có thể thu lại vẻ mặt đó không? Tôi căn bản sẽ không làm ra biểu tình như vậy!”
"Đó là do cậu không có dáng vẻ hoạt bát đáng yêu như tôi!"
Thời Quang đem sữa bò uống một hơi cạn sạch, lẽ thẳng khí hùng: “Cậu cứ cau mày như vậy mới khả nghi đó”
“Sư huynh rất nhanh sẽ tới đón chúng ta, thời gian có chút không còn kịp, ăn cái này trước đi.” Du Lượng một lần nữa bưng bánh lên.
Lúc quay lại, liền nhìn thấy Thời Quang uống sữa xong bên miệng còn lưu lại hai chòm râu nhỏ: "Thời Cửu Đoạn hoạt bát đáng yêu, mời anh lau sạch miệng của mình trước có được không?"
Sau đó theo thói quen rút khăn giấy ra giống như thường ngày lau miệng giúp Thời Quang, kết quả vừa cúi xuống liền nhìn thấy khuôn mặt của chính mình.
Mặt mình thuần thục tiến lại gần, nhất thời nổi da gà, một tay đem khăn giấy đặt ở trên mặt mình: “Cậu…”
"Tự mình lau sạch đi..."
"Ô ô ô, Du Lượng, cậu không yêu rôi nữa rồi!" Thời gian bị khăn giấy dán lên mặt, ủy khuất cực kỳ, mở màn diễn suất.
"Cậu thay đổi rồi, cậu quả nhiên chỉ yêu vẻ ngoài của tôi..."
[Phốc~] Chử Doanh nhịn không được cười trộm.
“Tôi nói như vậy khi nào!” Du Lượng mặt đột nhiên đỏ lên, hoảng loạn nhìn Chử Doanh.
“Đừng có dùng khuôn mặt này của tôi làm ra dáng vẻ như vậy nữa!”
“Cậu đỏ mặt cái gì?” Thời Quang khó thấy Du Lượng như vậy ngược lại lại đem khuôn mặt dán đến gần hơn, cũng không muốn dễ dàng buông tha.
“Ồ, da mặt dày như vậy mà vẫn có thể đỏ lên được à?”
“Im lặng! Ăn cơm!”
"Này! Thầy Tiểu Du, cơ bụng của cậu sờ tốt thật đó?" Hai người tắm rửa xong, Thời Quang tùy tiện quấn lên khăn tắm sau đó ra khỏi phòng, một tay đặt lên trên bụng lưu luyến xoa xoa.
Chử Doanh ngồi ở trước bàn cờ nhìn tờ kỳ phổ mà Du Lượng vừa mới bày cho anh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn này, lập tức biến mất.
“Thời Quang!” Du Lượng quy củ mặc áo ngủ đi ra mặt liền đen lại, đem khăn tắm khác trong tay vây quanh người cậu.
"Ở đây còn có một người, cậu không thể để ý một chút sao?”
“Sợ cái gì, Chử Doanh vẫn luôn ở đây mà?” Thời Quang chẳng hề để ý.
“Chờ một chút, vẫn luôn ở đây là có ý gì? Lúc hai chúng ta......” Mặt Du Lượng lại có chút đỏ lên.
“A, vậy thì không, Chử Doanh thẹn thùng cực kỳ, cậu cũng thấy đó anh ấy chạy mất tiêu rồi!”
Thời Quang dùng một tay đè khăn tắm lại, một tay khác sờ soạng vào trong tủ quần áo, tùy tiện rút ra một bộ áo vest màu đỏ thẫm.”
“Vậy cũng xin chú ý một chút, đây là thân thể của tôi!”
Du Lượng tuy yên tâm nhưng vẫn tỏ vẻ bất mãn.
Nhìn thấy động tác của Thời Quang liền lập tức đè lại cậu lại: "Tôi tuyệt đối sẽ không mặc cái này!"
Thời Quang lúc này mới phản ứng lại, nhìn quần áo trong tay, lại nhìn thân thể mình trước mắt: "Vậy thì..."
“Để tôi mặc giúp cậu.”
Du Lượng hung hăng cau mày, mặt đầy vẻ cự tuyệt.
Thời Quang vui vẻ, đưa tay vuốt ve nếp nhăn trên mi tâm Du Lượng: "Vậy cậu nói phải làm sao đây, chúng ta khẳng định không có cách nào giả vờ quá giống nhau được.”
“Nhưng quần áo mặc không đúng lại quá rõ ràng...”
Du Lượng nhìn Thời Quang và quần áo không nói một lời. Thời Gian lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt của mình có chút đáng yêu, cậu dò vào tủ quần áo.
Lật tới lật lui, cuối cùng tìm được một cái áo cùng một cái quần cao bồi màu nhạt: "Cái này được rồi phải không?”
Du Lượng mím chặt môi, không nói một lời chỉ chỉ áo sơ mi và quần tây ngày hôm qua đã được ủi kỹ, lại lấy một cái áo khoác mỏng ra.
"Được, vậy cậu đi thay quần áo đi?" Thời Quang cảm thấy Du Lượng như vậy có chút buồn cười, đưa quần áo trong tay cho Du Lượng, lại nhận lấy áo khoác.
“Cậu đi trước đi.” Du Lượng cự tuyệt.
“Được~" Thời Quang ôm quần áo đi về phía phòng ngủ.
Du Lượng lặng lẽ sờ sờ cái bụng mềm mại, xúc cảm trơn mềm tuy rằng không phải lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng vẫn làm cho tâm tình tốt một chút, còn không đợi Du Lượng điều chỉnh tốt tâm tình liền đột nhiên phát hiện Thời Quang vừa đi vào lúc này thò cái đầu ra thăm dò, vừa vặn bắt được.
“Du Lượng ~ Cậu đem quần đùi để... Cậu làm gì vậy!” Thời Quang mở to hai mắt khϊếp sợ nhìn Du Lượng.
"Tôi... tôi đang nghĩ cậu có thể mặc vào quần áo của tôi hay không!" Du Lượng có chút cuống quít tìm cái cớ.
“Nhưng mà cậu…Có lẽ không mặc vừa”
Thời Quang không vui: "Tôi nuôi mình trơn bóng dễ dàng sao?”
Du Lượng không biết vì sao có chút chột dạ, không muốn để cho Thời Quang nói tiếp: "Hơn nữa, là cậu
nuôi sao? Rõ ràng là tôi nuôi!"
"Được được được, cậu nuôi, xin hỏi Thầy Du Lượng đối với kết quả chăm nuôi của mình chăn có hài lòng hay không? Không sao cứ sờ đi, tôi cũng không có keo kiệt như cậu.”
Thời Quang tỏ vẻ trấn định cầm bộ quần áo rời khỏi phòng thay đồ, bất quá Du Lượng vẫn đủ hiểu rõ thân thể của mình rõ ràng nhìn thấy lỗ tai người nào đó đỏ lên.
“Thật ra, cũng rất không tệ......” Phòng thay đồ truyền đến tiếng lầm bầm nho nhỏ.
"Hai đứa làm gì mà chậm như vậy?" Phương Tự cau mày nhìn hai người đang chạy xuống lầu, hắn sau khi Du Hiểu Dương giải nghệ, tự lực lấy được danh hiệu doanh nhân, quan hệ thầy trò với mới được hâm nóng lại, đối với bữa liên hoan lần này cực kì coi trọng. Không chỉ ra sớm ra cửa, thậm chí còn đem chiếc xe thể thao màu đỏ của mình đổi thành SUV ổn trọng, ở dưới lầu chờ một ngày cứ như dài bằng một năm.
“Đến rồi đến rồi đây, thời gian còn sớm mà, Tự ca anh vội cái gì?” Thời Quang đáp ứng chạy nhanh hai bước.
"Tiểu Lượng, em vừa mới gọi anh là gì?"
Phương Tự nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người mở cửa xe đều ngồi ở ghế sau, có chút nghi hoặc.
“Sư huynh?” Du Lượng chọc chọc Thời Quang một cái, Thời Quang liền nhanh chóng đổi giọng.
“Vậy sao?” Phương Tự luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
“Đương nhiên rồi, nếu không còn có thể gọi là gì?” Thời quang ở ghế sau tiếp tục giả ngu.
“À” Phương Tự khởi động xe, vẫn quan tâm đến buổi gặp mặt thầy giáo hơn, từ bỏ suy nghĩ sâu xa.
Thời Quang yên lặng thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh mắt khiển trách của Du Lượng ngậm miệng lại, hạ quyết tâm hôm nay ít nói chuyện. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh di chuyển.
Trong lúc nhất thời không khí có chút yên lặng, Phương Tự thử khơi mào một đề tài: "Thời Quang em có định tham gia vòng loại cuộc thi Bắc Đẩu năm nay không?”
“Hả, tham gia!” Du Lượng do dự một chút thay Thời Gian đồng ý. Thời Quang tuy rằng luyến tiếc cùng cơ hội cùng Du Lượng chơi cờ, nhưng cậu cũng cân nhắc xem mình có nên đi khi dễ các bạn nhỏ hay không, thì nhìn thấy Du Lượng đáp ứng có chút kinh ngạc nhìn về phía Du Lượng.
Du Lượng nghi hoặc nhìn lại, giống như đang hỏi có vấn đề gì sao?
Phương Tự ngược lại không chú ý tới vụ kiện không đưa mắt này, nghe được câu trả lời có chút vui vẻ: "Thật tốt quá, ít khi thấy nhà vô địch thế giới tham gia loại giải đấu này nha, lần này chúng ta nhất định không thành vấn đề, các em không biết cúp Bắc Đẩu lần trước chúng ta thua thảm đến mức nào đâu. Thật muốn nhìn thấy biểu cảm của các quốc gia khi nhìn thấy tên trên danh sách báo danh.”
"Ừm..." Du Lượng hàm hồ đáp lại, cũng có chút không biết nên nói cái gì.
Phương Tự đối với phản ứng của Thời Quang lại có chút không quá hài lòng, Thời Quang luôn luôn rất là hoạt bát, còn thích cùng hắn không lớn không nhỏ, hôm nay lại đặc biệt trầm mặc.
Hắn nhìn ‘Thời Quang’ qua kính chiếu hậu đối với biểu tình nghiêm túc trên mặt "Thời Quang" có chút hoảng sợ: “Thời Gian em làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện, hai đứa lại cãi nhau à?"
“Không có! Sư, Tự ca......” Du Lượng cuống quít trả lời.
“Có lẽ là hôm qua chúng em nghỉ ngơi hơi muộn, nên hôm nay mới hơi có chút buồn ngủ. "Thời Quang nhanh chóng giúp Du Lượng tìm cớ.
“A, vậy các em chợp mắt một chút đi, bằng không một lát thầy lại không vui.” Phương Tự mặc dù nói như vậy, nhưng lại không quá tin tưởng sự tình đơn giản như vậy, hai đứa trẻ sống chết nói muốn độc lập dọn ra ngoài, chỉ cần xuất hiện liền đồng thời xuất hiện.
Phải nói chỉ cần liếc măt nhìn nhau liền hiểu rõ ý của đối phương, lại ít khi nào cãi vã, quả thực so với mình cùng sư huynh còn ăn ý hơn, chưa phát sinh chuyện như hôm nay.
Nhưng hắn lại không hỏi ra cái gì chỉ có thể tiếp tục cố gắng quan sát.
…
Mọi người tới rồi à? Mau ngồi xuống, ai tới đánh tiếp với ta?” Du Hiểu Dương sau khi giải nghệ rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều, mỉm cười chào ba người.
[Tiểu Lượng, anh muốn chơi cờ với ba em!]
Chử Doanh biến mất từ buổi sáng thật lâu cũng không có xuất hiện, nghe được câu hỏi của Du
Hiểu Dương đột nhiên liền xuất hiện trước mắt Du Lượng, Chử Doanh mở to hai mắt tiến đến trước mặt Du Lượng không hề sợ người lạ.
Vẫn làm nũng theo thói quen.
[Được không~]
Khuôn mặt Du Lượng cứng đờ, cố gắng hết sức để không để vẻ mặt mình phát sinh biến hóa, cậu thật sự không biết Chử Doanh là loại họa phong này.
“Thầy, hôm nay mở tiệc, sao thầy vừa lên liền muốn chơi cờ như vậy?”
Phương Tự nhanh chóng nghĩ xem gần đây mình có lười biếng hay không, sợ bị giáo viên bắt trả bài nhanh chóng mở miệng trước.
"Hôm nay là ngày lễ lao động, là lễ lao động đương nhiên là phải lao động rồi, kỳ thủ chuyên nghiệp chơi một ván cờ thì đã làm sao? Hay là cậu ghét bỏ ta đã nghỉ hưu." Du Hiểu Dương mỉm cười hỏi hắn.
Phương Tự vội vàng phủ nhận, thầy gần vô cùng hòa ái, nhiều năm giữ hình tượng thầy giáo nghiêm khắc trong lòng như vậy đột nhiên thay đổi làm anh có chút bối rối, không quen, quay mặt đi nhìn sư đệ nhà mình cầu xin giúp đỡ. Nhưng Thời Quang lúc này lại chỉ có thể trừng mắt vô tội nhìn lại Phương Tự.
Thời Quang không thể dùng cơ thể Du Lượng đi đánh cờ với Du Hiểu Dương, như vậy quá rõ ràng, chỉ có thể cố gắng để Tự ca tự mình mình chống đỡ
Du Lượng nhìn bạch y quỷ hồn lúc ẩn lúc hiện làm nũng, cùng với một Thời Quang lúc này giả ngây giả ngơ, còn có sư huynh đáng thương, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu. Chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ra.
“Thầy Du em cùng thầy đánh một ván nhé?”
Sau đó cậu liền nghe được tiếng hoan hô của Chử Doanh, cùng với sự đối đãi dịu dàng khó có được của cha mình: “Ồ?”
“Vậy cậu phải cùng tôi đánh thật tốt trận tiếp theo đó!”