Bên trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, thanh âm gõ bàn phím bùm bùm vang lên, ở trong văn phòng trống trải có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Công việc trong tay Giang Hoàn rốt cuộc cũng đã làm xong, cũng đã 9 giờ rưỡi tối.
Nàng ưỡn thảng cái eo, chiếc cổ đang bị cứng đờ nhẹ nhàng chuyển động phát ra tiếng vang răng rắc.
A Ninh ngồi đối diện sau khi thấy cô làm xong bèn thò đầu qua, vẻ mặt hâm mộ hỏi: “Giang Hoàn cậu làm thế nào mà nhanh như vậy, bản kế hoạch đã làm xong rồi?”
Giang Hoàn gian nan vỗ nhẹ cái lưng, vài giờ ngồi yên không nhức nhích, cảm giác nửa người dưới đều cứng như gỗ.
“Nào có nhanh như vậy, ngày hôm qua mình làm tới hai giờ sáng , hiện tại đầu óc quay cuồng.”
A Ninh nghe xong lập tức vẻ mặt trìu mến: “Này cậu cũng quá độc ác, đầu óc hỏng hay không tạm thời không nói, tóc cũng rụng gần hết.”
Giang hoàn biểu tình hơi đình trệ, theo bản năng sờ sờ tóc, này hơn hai tháng mà mép tóc hình như càng ngày càng ít.
“Không có biện pháp a, đây đều là vì cuộc sống, ai! Nhân sinh quá mệt mỏi.”
A Ninh lắc đầu nói: “Không phải nhân sinh quá mệt mỏi, là cậu quá liều mạng, nhân sinh ngắn ngủn có mấy chục năm , chính là để hưởng thụ a.”
Giang Hoàn cười khổ nói: “Tớ nếu là không liều mạng, tớ đây phải suy xét vấn đề sống sót. Hơn nữa, không nỗ lực phấn đấu tăng ca làm thêm giờ, làm kế hoạch, làm sao có thể ở lại.”
Sinh hoạt cá mặn đương nhiên được rồi, nhưng cũng phải có tư bản a. Giống cô loại này không tư bản không hậu trường, thực tập sinh tay mơ tay, muốn lên chính thức cũng chỉ có một đường là làm lãnh đạo nhìn thấy giá trị của mình.”
A Ninh nghe xong cười nói: “Cậu còn nghĩ lưu lại?”
Giang Hoàn: “Đương nhiên, bằng không tớ vẫn luôn làm bản kế hoạch này làm gì, mỗi ngày làm đến 12 giờ rưỡi đương nhiên là vì chuyển lên chính thức.”
Vẻ mặt A Ninh như nhìn người ngốc để nhìn Giang Hoàn, cố kỵ bên cạnh có người, dứt khoát đứng dậy, kéo Giang Hoàn đến phòng trà.
Giang Hoàn nhìn cô ấy như vậy trong lòng cũng thấp thỏm, cô không hy vọng công việc có biến cố gì. Từng có tuổi trẻ vô tri khi nghĩ tới về sau muốn tìm một công việc thoải mái nhẹ nhàng tiền lương cao, tốt nhất nói ra còn có chút mặt mũi. Nghĩ trong vòng một năm mua xe, ba năm mua phòng, nghĩ mang cha mẹ tới thành phố lớn, thường thường còn có thể dẫn hai người đi du lịch.
Hiện tại... Tính, ngẫm lại liền tốt, tiền vắc-xin, phòng bệnh vẫn còn là cha mẹ chợ cấp cho.
Tuổi càng lớn, liền sẽ phát hiện chính mình càng bình thường.
A Ninh nhìn Giang Hoàn lộ biểu tình bất an, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cô ấy hơn hai tháng này cũng có thể nhìn ra được Giang Hoàn hiện tại là thực tập sinh có năng lực mạnh nhất, nhưng là mọi việc đều có ngoài ý muốn.
Giang Hoàn nhìn biểu tình khó xử của A Ninh, liền nói: “Là việc chuyển lên chính thức cậu vẫn là nói cho mình biết đi, biết trước tớ còn sớm tính toán tìm phương án.”
Giang Hoàn chua xót trong lòng, đại khái cũng đoán được kết quả.
A Ninh nhìn cô coi như bình tĩnh, liền nói: “Lần này chuyển lên chính thức chỉ có Trần Gia Ngôn, hai tuần trước tớ có hỏi qua bạn trai , cậu biết là anh ấy có quen biết với quản lý của chúng ta. Tớ nghĩ rằng tổ trưởng của các cậu có lộ ra chút tiếng gió.”
A Ninh nói xong nhìn biểu tình Giang Hoàn chưa biến, lo lắng nàng nhịn đến hỏng, an ủi nói: “Bằng không cậu liền cùng tớ tới công ty bạn trai tớ, đến lúc đó hai ta cũng có thể có bạn.”
Giờ phút này Giang Hoàn tức muốn nôn ra máu, lửa giận trong lòng điên cuồng bùng lên, trên mặt lại càng thêm bình tĩnh: “Trần Gia Ngôn kỳ thật là thân thích của Trần tổng giám đi.”
A Ninh: “Đúng vậy, Trần Gia Ngôn là cháu trai của Trần tổng giám, lúc ấy liền có người nhìn thấy Trần tổng giám đưa hắn về nhà. Kỳ thật Giang Hoàn à cậu có năng lực làm việc rất mạnh, nếu danh sách chuyển lên chính thức năm nay có hai người cậu khẳng định có thể ở lại. Nếu không phải tháng trước cậu nghỉ vài ngày, giám đốc cũng không có lý do gì kêu cậu đi.”
A Ninh còn nói thêm: “Trần Gia Ngôn ở lại Hưng Thịnh, sau khi thực tập kết thúc tớ muốn tới công ty bạn trai, Tiểu Linh quyết định về quê. Trường chúng ta chỉ có bốn người tới Hưng Thịnh, cuối cùng chỉ có một mình Trần Gia Ngôn ở lại Hưng Thịnh ai.”
Giang Hoàn cuối cùng cũng biết ngày đó chân cô bị trật, Trần Gia Ngôn vì cái gì giúp cô, bận lên bận xuống, lại còn đưa cô đi bệnh viện, giúp cô xin nghỉ, hỗ trợ mua đồ ăn tới tận nhà! Còn dặn cô an tâm dưỡng thương!
Cô còn suy nghĩ mấy ngày nay có phải Trần Gia Ngôn thích cô hay không....
Ngay cả cự tuyệt như thế nào đều nghĩ kỹ rồi.
Hoá ra chỉ có mình là ngu ngốc .