Người Trong Hồi Ức

Chương 11

Chương 11: Bù nhìn “người”
Đọc Truyện món quà cực kỳ hậu hĩnh dành cho em đây. Fan Long Tẩu có khác nhỉ =). Và đáp án chính là đoạn clip ở bên trên nhé ^.^

===============

-Chào mọi người. Tôi là cảnh sát trưởng ở vùng quê Cheongsando. Đây là lần đầu tiên chỗ chúng tôi xảy ra vụ trọng án như thế này nên chúng tôi đã xin phép nhờ sự hỗ trợ từ phía trên – Một vị cảnh sát khoảng chừng 40 tuổi ra giới thiệu mình với T-ARA và hơi đưa cặp mắt dò xét về phía Soyeon, rồi cũng nói "Xin lỗi. Nhưng các vị không được làm xáo trộn hiện trường ở đây. Phải chờ bác sĩ pháp y bên chúng tôi đến cái đã"

Eunjung khẽ nở nụ cười rồi cũng đại diện ra tiếp chuyện "Chị ấy là bác sĩ pháp y nổi tiếng nhất Hàn Quốc đấy. Chị ấy mà là số 2 thì không ai là số 1 cả. Không biết ngài có từng nghe đến một nhóm người có cái tên chung là T-ARA hay chưa?". Eunjung vừa hỏi xong thì ông ta bỗng tối sầm mặt mày lại "Ơ kìa! 6 vị đây là những con người trong truyền thuyết đó hay sao? Chúng tôi chỉ được đích thân sở trưởng sở cảnh sát Hàn Quốc bảo là đã cử người xuống, nhưng chúng tôi lại không ngờ lại được diện kiến khách quý đến như vậy"

Ông ta vừa dứt lời thì Soyeon cũng đi lại chỗ họ, bình tĩnh cởi khẩu trang mình xuống và lên tiếng "Dự đoán thời gian tử vong của nạn nhân là từ 20h-22h tối qua. Nguyên nhân tử vong bước đầu suy đoán là do mất máu quá nhiều" – Soyeon nói ngắn gọn, nhưng Qri đứng kế bên khuôn mặt trắng bệch cả ra "Khoan! Nếu như theo em nói thì có nghĩa cô gái này chết vào ngày 6/1 sao?" – Qri lấp bấp hỏi làm Soyeon thấy hơi lạ nhưng rồi cũng trả lời "Đúng vậy. Mà chuyện đó có liên quan gì ở đây không chị Curie?"

-Lúc nãy, chị có nghe J6 bảo là tối ngày 3/1 có một người phụ nữ nghe được tiếng cãi vã phát ra từ nhà của nạn nhân thứ 1. Và sang đến ngày 4/1 thì phát hiện xác của cô ấy. Thế nhưng, nạn nhân thứ 2 lại chết vào đêm 6/1 sao? Có...có...nghĩa

-Có nghĩa là hắn ta đã bắt đầu tinh vi hơn trong thủ đoạn gϊếŧ người. Nạn nhân thứ 1 thì có lẽ hắn ta đã mất một khoảng thời gian để tiếp xúc nhưng sang đến người thứ 2 thì thời gian đã được rút ngắn lại. Hơn nữa, hắn đã trở nên điên cuồng hơn. 3/1 gϊếŧ một người, 6/1 gϊếŧ thêm một người nữa. Nếu chúng ta không nhanh lên thì không biết hắn còn làm ra được chuyện gì nữa – Hyomin đứng quay lưng với T-ARA, mắt hướng về con bù nhìn "người" mà bình tĩnh nói. Lúc này, Boram mới lên tiếng hỏi "Xin hỏi ai là người phát hiện ra nạn nhân?"

-À, là ông lão ở đằng kia. Sáng sớm nay, ông ấy đi cấy lúa sớm. Vừa đến nơi thì thấy loáng thoáng có một con bù nhìn. Nghĩ rằng chủ của mình vừa mới sắm để đuổi chim chóc, chuột bọ nên tò mò đến xem thử thì phát hiện ra cảnh tượng kinh hoàng này

-Vậy thì có biết ông ta báo cảnh sát vào khoảng mấy giờ không? – Boram hỏi tiếp

-Hình như là khoảng 5h30 sáng thì phải

-Ok! Được rồi. Cảm ơn ngài đã cung cấp thông tin cho chúng tôi – Boram niềm nở bắt tay với ông ta và T-ARA cũng chuẩn bị thu dọn mọi thứ để rút quân duy chỉ có Hyomin là vẫn đứng nhìn chăm chăm vào nạn nhân. "Này! Sao còn chưa chịu về? Dù gì lát nữa cái xác này cũng được đưa đến chỗ chị Melody thôi" – J6 cằn nhằn nhưng vẫn chịu đi lại đứng cạnh bên Hyomin. "J6! Tại sao một người bị cắt mất phần ngực nhưng vẫn có thể đứng được như vậy?"

-Cô không nhìn thấy hắn ta dùng một thanh gỗ để nối phần cổ của nạn nhân và phần bụng của cô ấy thay cho khoảng trống chính giữa sao? – Jiyeon bực bội trả lời và Hyomin cũng trả lời ngắn gọn "Ờ" xong thì cũng chịu lên xe về cùng với T-ARA. Vừa về đến nơi thì mọi người liền bắt tay vào công việc của mình. Mãi một lúc lâu sau thì Hyomin mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng làm việc của Soyeon ra thì thấy J6 đã đến từ trước. Hyomin rón rén bước vào, Soyeon liền cười khì một cái "Em cứ đi tự nhiên đi. Chị không phải là loại người cần không gian yên tĩnh mới làm việc được đâu. Với lại, có con nhóc này ở đây thì còn yên tĩnh cái gì được nữa"

-Ồ! Vậy em xin phép – Hyomin lễ phép trả lời xong thì cũng đi lại tự nhiên đến chỗ J6. "Là Song From A Secret Garden sao, chị Melody?" – Hyomin hỏi khi cô nghe được bài hát vang lên trong phòng Soyeon lúc này. Soyeon hơi dừng tay lại, vui vẻ quay lại trò chuyện với cô "Em cũng biết bài này sao H5? Chẳng bù cho ai đó" – Soyeon nói mà cứ liếc mắt châm chọc về phía nó

-Vâng ạ! Bài này là của một nhóm nhạc người Na Uy, với tên gọi là Secret Garden. Nhạc Secret Garden là "dòng nhạc của đêm''. Vì chỉ khi về đêm, trong đêm khuya thanh vắng và im ắng, nghe được những nhịp đập của con tim, những dòng chảy êm đềm và huyền ảo, giai điệu Secret Garden mới tỏa ra được một cách rõ ràng và làm êm dịu những con tim xúc động, thổn thức một cách dịu dàng khôn tả. Em nói có gì sai không ạ?

-Wow! Wow! Wow!, chị không ngờ là em còn biết đến những điều này luôn đấy. Quả nhiên là tiến sĩ tâm lý học tội phạm xuất sắc của trường Đại học Harvard – Soyeon trầm trồ khen ngợi Hyomin xong thì cũng trở lại với công việc dang dở của mình. Được một lúc thì Soyeon cũng đứng đối diện với nó và cô, vừa chỉ vào tử thi, vừa lên tiếng

-Người ta hay nói: Cái xác là lời kêu cứu của nạn nhân. Nhưng đối với cô gái này, đó chỉ là sự im lặng. Phương thức gây án tuy có chút khác với vụ án lần trước nhưng vẫn có thể nhìn ra được là cùng một thủ pháp. Để nạn nhân tận mắt chứng kiến phần ngực của mình từ từ bị cắt lìa ra, sau đó là máu chảy đầm đìa dẫn đến tử vong. Ở phần cổ tay và cổ chân có dấu vết của dây thừng, chứng tỏ đã từng bị trói. Hết rồi!

-NHIÊU ĐÓ THÔI HẢ? – J6 bỗng hét lớn, khiến Soyeon cốc đầu nó một cái. Vì cô vừa nghe ra được trong câu hỏi của nó kèm theo sự khinh thường cô. Soyeon thở ra, và cũng nói tiếp "Hơn nữa, chị phát hiện ra trong dạ dày của cô gái này đã không còn một chút cặn thức ăn nào cả. Thời gian để thức ăn đi qua dạ dày thông thường là từ 6-8 tiếng. Như vậy, có nghĩa, cô ấy đã không ăn, không uống gì trong suốt khoảng thời gian này"

-Em cảm ơn chị đã cho em biết những điều này chị Melody. Thôi, em cùng J6 đến phòng họp trước đây ạ - Hyomin cúi đầu, Soyeon liền giơ tay đồng ý ngay. Nó và cô sau đó cũng rời đi và một lúc sau thì Soyeon cũng đến và họ bắt đầu bàn vụ án với nhau. "Nạn nhân tên là Lee Eunji. Là sinh viên năm 2 trường Đại học quốc gia Seoul, chuyên ngành Nghệ thuật. Gia đình và bản thân bình thường, không có tiền án tiền sự. Được đánh giá là một sinh viên ngoan và chăm chỉ" – Qri vừa nói, vừa lướt hình của nạn nhân là màn hình chiếu trong phòng

-Vậy tại sao nạn nhân mất tích một đêm mà không một ai thông báo đến cảnh sát? – Boram nghiêm túc hỏi, Qri liền nói tiếp "Vì cô ấy có nói với bạn cùng phòng KTX mình rằng sẽ về trễ do ở lại thư viện nghiên cứu gì đấy. Thư viện của trường này hoạt động suốt đêm nên người bạn đó đinh ninh là bạn mình chưa làm bài tập xong chứ không nghĩ đến trường hợp bị sát hại"

-Tại sao hung thủ lại cắt một phần thi thể của nạn nhân ra như vậy? – Eunjung hơi sợ khi hình ảnh về vụ án cứ hiện rõ mồn một trên màn hình chiếu lớn. "Đây cũng là điều mà em đang thắc mắc đây. Ban đầu, em cứ nghĩ hắn ta cắt đầu vì muốn che giấu thân phận nạn nhân nhưng...sao lại phải cắt đi phần ngực của nạn nhân thứ 2?" – Hyomin tự hỏi cho chính mình nghe trong khi tay cứ sờ vào khoảng trống chính giữa cơ thể của người chết

-Có phải vì cái đẹp không? – J6 lạnh lùng hỏi làm Hyomin quay phắt lại nhìn nó ngay lập tức. "Thông thường, ngực cùng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© là 2 thứ được đánh giá là đẹp nhất trên cơ thể của một người phụ nữ. Nếu cắt mất ngực của cô ấy thì cũng ngầm khẳng định rằng: Phụ nữ không một ai đẹp cả. Lý do này thì sao? – Nó hỏi ngược lại cô. Hyomin im lặng, đi tới đi lui trước màn hình và cũng lên tiếng "Còn một điều nữa khiến em đang bận tâm. Hai nạn nhân này có điểm chung nào mà bị tên hung thủ chọn lựa để xuống tay? Căn cứ vào mức độ tàn nhẫn của 2 vụ án em có thể khẳng định hung thủ chỉ là một người. Nếu chúng ta không tìm ra mối liên hệ giữa 2 nạn nhân thì ta không thể nào ngăn chặn hắn ra tay gϊếŧ người tiếp được"

-Một người là nghiên cứu sinh ngành Thiên văn học, còn 1 người là sinh viên năm 2 chuyên ngành Nghệ thuật. Hai cô gái này có điểm chung gì được chứ? – Boram trầm ngâm hỏi lớn và câu hỏi của cô cũng là điều mà T-ARA muốn biết nhất bây giờ. Sau một lúc thì Soyeon cũng nói "Phải rồi. Ngày mai em và J6 đến trường Đại học của nạn nhân thứ 2 xem có thể khai thác thêm được gì không. Còn riêng chị thì chị sẽ kiểm tra lại 2 thi thể một lần nữa. Chắc chắn còn gì đó mà chúng ta chưa biết"

-Vậy em với chị Rambo sẽ đến hiện trường thứ 1 vậy. Vì không có một tên hung thủ nào có thể gϊếŧ người một cách hoàn hảo được. Chắc hẳn hắn ta phải để lại sơ suất nào đó – Eunjung nói xong thì T-ARA liền gật đầu với nhau. Và sang đến ngày hôm sau thì mọi người lập tức triển khai thực hiện nhiệm vụ của mình

-Thật là! Bộ cô không nằm vùng thì cô không chịu nổi sao? – Hyomin uất ức nói với J6 khi nó bắt cô ăn mặc như một sinh viên Đại học. Nó cười khì một cái "Ngốc! Ở đây chưa một ai biết Lee Eunji đã chết cả. Chúng ta cứ thuận theo là nạn nhân vẫn còn sống thì không phải sẽ khai thác được những thông tin chân thật nhất về những mối quan hệ của nạn nhân sao?"

-Vâng! Vâng! Cô J6. Cô là giỏi nhất được chưa – Và thế là Hyomin đã bực bội đi vào trong, ngồi buôn chuyện tự nhiên với đám nữ sinh mà không một ai nghi ngờ cô. Còn nó thì đi vòng vòng lớp Nghệ thuật, tìm hiểu về mối quan hệ của tiền bối và hậu bối cùng khoa với nạn nhân. Mãi gần 2 tiếng sau thì cả 2 cũng gặp lại nhau, mệt mỏi ngồi trong căn-tin của trường trò chuyện với nhau

-Đúng như những gì chị Curie nói. Học sinh chăm ngoan, gương mẫu. Chỉ thích học, không thích chơi. Mối quan hệ bạn bè bình thường, chưa từng gây xích mích với ai – Hyomin nói, J6 tiếp lời ngay "Không có bạn trai hay bất kỳ mối quan hệ tình cảm khác giới nào". Hyomin thở dài một tiếng "Haizzzzz!!! Đến thư viện đi. Thường thì với những con mọt sách, thư viện sẽ là nơi chứa nhiều manh mối nhất"

Hyomin vừa dứt lời thì cũng nhận được cái gật đầu đồng ý từ J6. Cả 2 đi đến thư viện, hỏi thủ thư tại đó thì ai ai cũng biết đến nạn nhân "Cho em hỏi. Thường thì bạn Lee Eunji sẽ tìm đọc những sách nào vậy thầy?" – J6 dịu dàng hỏi, Hyomin đứng kế bên chửi thầm trong miệng "Đúng đồ 2 mặt". Thầy thủ thư tại đó cười trả lời nó ngay "À! Em sinh viên tên này đó hả? Em ấy nói với thầy là đang làm tiểu luận về "Nghệ thuật chiêm tinh" nên thường tìm đến những cuốn sách có nội dung liên quan đó em"

-Vậy mấy quyển sách đó ở kệ nào vậy thầy? – Nó hỏi tiếp và cũng được anh ta tận tình chỉ chỗ. "Này! Cô qua dãy bên kia đi. Gom hết đống sách này ra đọc thì thế nào cũng tìm ra được manh mối" – Nó hơi ra lệnh cho cô. Hyomin hít vào một hơi tự nhủ phải bình tĩnh rồi cũng sang dãy đối diện với nó. Nó và cô đi song song với nhau, được cách nhau chỉ bởi một hàng sách

-Này! Cô có biết người nào tên Park Jiyeon không? – Hyomin tay vừa chọn một quyển sách, vừa lạnh lùng hỏi nó

Bịch~~~ Nó bàng hoàng làm rơi cả chồng sách trên tay mình xuống. Hyomin nghe thấy vậy thì hơi đưa đầu mình qua những khe sách, nghiêm túc hỏi khẽ nó

-Cô là Park Jiyeon sao?

Rika~