Quân Vô Tà bình tĩnh nhìn nam nhân tràn đầy mùi nguy hiểm này, Lân Vương phủ căn bản không có Quân Vô Dược gì cả, Quân Vô Tà cũng không có huynh trưởng. Nam nhân ngồi chỗ đó rõ ràng là người được nàng thả ra khỏi hang kia, chỉ là bây giờ, đôi mắt tím yêu dị kia đã biến mất không dấu vết, được thay thế bằng con ngươi đen sẫm.
“Ngươi đã làm gì?” Quân Vô Tà bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân thần bí trước mặt.
Quân Vô Dược một tay chống cằm, khóe mắt hơi nhướng lên, ánh mắt mang theo chút tà mị nhìn thiếu nữ có phần bình tĩnh quá mức trước mặt từ trên xuống dưới.
“Báo ân.”
“Không cần.”
“Thật đáng tiếc, đây là một chiều.”
Quân Vô Tà khẽ cau mày, nam nhân này rất nguy hiểm, nàng không biết người này dùng thủ đoạn gì để khiến Quân Tiển coi hắn như tôn tử.
“Ngươi đã làm gì với người dân ở đây?”
Quân Vô Dược cười như không cười nhìn Quân Vô Tà. Hắn giơ tay lên, một con rắn nhỏ dày như tơ quấn quanh đầu ngón tay hắn: “Không cần phải sợ, ta chỉ để vật nhỏ này tiến vào cơ thể bọn họ thôi, tạm thời đã thay đổi ký ức của một số ít người. Ta sẽ không làm tổn thương bất cứ ai ở đây, ngươi có thể yên tâm.”
Con mèo đen hoàn toàn kinh hoàng rồi.
Rốt cuộc chủ nhân nhà nó đã cứu quái vật gì trở về vậy! Con rắn đen đó khiến mèo đen theo bản năng cảm thấy rất nguy hiểm.
Nó có thể xâm nhập vào cơ thể con người và thay đổi ký ức của họ!
“Con mèo nhỏ này là giới linh của ngươi sao?” Quân Vô Dược nhìn thấy con mèo đen ngốc nghếch ngẩn ngơ kia.
“Không liên quan tới ngươi.” Quân Vô Tà nói.
“Thật sự là nhạt nhẽo nha, muội muội.” Quân Vô Dược nhếch khóe môi xấu xa.
“Đây không phải nơi ngươi nên ở, ngươi có thể rời đi được rồi.” Quân Vô Tà cau mày nói, nam nhân này quá nguy hiểm, để hắn ở lại Lân vương phủ cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Quân Vô Dược thấp giọng cười một tiếng, màu đen quanh quẩn trên đầu ngón tay hắn đột nhiên vỡ tung: “Đừng nhẫn tâm như vậy, ngươi đã cứu ta, ta chỉ muốn đền ơn. Nếu như ngay cả yêu cầu khiêm tốn như vậy của ta ngươi cũng không đáp ứng được, vậy thì ta chỉ có thể đau lòng hủy diệt những thứ ký sinh trong cơ thể mọi người ở Lân Vương phủ thôi. Tuy nhiên, nếu những vật nhỏ này bị phá hủy một cách thô bạo như vậy, e rằng sẽ gây ra tổn thương lớn cho những người mà chúng ký sinh.
“Ngươi đang uy hϊếp ta?” Quân Vô Tà nheo mắt lại.
“Không, ta đề nghị với ngươi.” Quân Vô Dược vẫn tươi cười như trước.
Đề nghị? Nếu nàng không đồng ý, liệu hắn có gϊếŧ tất cả mọi người trong Lân vương phủ không? Đây là đề nghị?
“Đừng khẩn trương như vậy, chỉ là tạm thời ta không có nơi nào để đi, đợi đến khi có thể rời đi thì ta tất nhiên sẽ đi. Trước đó, hy vọng ngươi có thể cho ta ở lại đây để báo đáp ân tình của ngươi. Ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không tổn thương bất cứ ai ở đây.” Quân Vô Dược cười nói.
“Vậy sau khi ngươi rời đi, ngươi còn muốn gϊếŧ bọn họ không?” Quân Vô Tà hừ lạnh.
“Sẽ không, đến lúc phải rời đi, ta cam đoan người ở đây sẽ không có ai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Quân Vô Dược nói.
“Ta không có lựa chọn nào khác.” Quân Vô Tà nghiến răng nghiến lợi.
Quân Vô Dược nhún vai.
Biết mình không thể đuổi nam nhân nguy hiểm này đi, Quân Vô Tà dứt khoát chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý tới hắn nữa.
Nhìn thấy Quân Vô Dược không có ý làm hại chủ nhân của mình, lúc này mèo đen mới thu lại khí thế một chút, bước chân nhỏ nhắn đi đến bên gối Quân Vô Tà vòng chân ngắn ngủn nằm xuống, chỉ là đôi mắt cảnh giác kia vẫn luôn nhìn theo Quân Vô Dược không rời.
Nam nhân này rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn bất cứ ai mà nó từng gặp.