Thịnh Hạ không ngờ rằng vị quản gia này cũng là một nhân tài. Cô giúp việc cuống quít vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Hạ: “Có phải là tôi không cẩn thận làm cho phu nhân bị sặc không?”
“Không có gì đâu, chỉ là tôi nghĩ đến những chuyện thương tâm mà thôi, không nhịn được có chút khổ sở. Thịnh Hạ trả lời, đôi mắt đen nhánh của cô ướŧ áŧ, mang theo vẻ ưu sầu khiến người ta thương xót.
Cô không ngừng liếc mắt về phía Phong Cảnh Húc, “Về sau tôi sẽ không thể đứng dậy nổi, liệu có phải sẽ bị mọi người ghét bỏ không?”
Quản gia cũng theo đó thở dài, sắc mặt trầm trọng.
Phong Cảnh Húc chỉ biết câm nín: “……”
“Thịnh Hạ, cô đừng quá mức ——”
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người trong phòng bệnh, sắc mặt của Phong Cảnh Húc quả thật đen như mực.
Cậu nghẹn một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng thốt ra được mấy chữ: “Không có gì đâu, cho dù cô không đứng dậy nổi, thì không phải… còn có tôi sao?”
Hai mắt Phong Cảnh Húc trừng lớn như chuông đồng, hai tay nắm chặt thành quyền. Dù ngoài cười nhưng trong không cười, những lời quan tâm của cậu lúc này lại mang một chút âm dương quái khí, tựa như một lời nguyền rủa.
Thật sự đáng sợ!
Lỡ có một ngày cô thật sự không thể đứng dậy, liệu cậu con trai này có thể lén lút rút tiền của cô không?
Thịnh Hạ cảm thấy mặt mình trầm xuống, âm thầm lên án hệ thống trong đầu.
Hệ thống: 【……】
Hệ thống đầy vẻ phức tạp, rất muốn chửi rủa, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Rõ ràng sự chán ghét của con trai riêng đối với ký chủ đã tăng lên, nhưng mối quan hệ của ký chủ với cậu con trai này lại không bị tan vỡ. Nhiệm vụ quả thật đã hoàn thành, nhưng… tại sao nó lại cảm thấy có điều gì đó kỳ quái ở đây?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Bị buộc phải quan tâm tới người phụ nữ mình chán ghét, Phong Cảnh Húc quả thực vừa cảm thấy nhục nhã vừa ngượng ngùng. Sắc mặt cậu đỏ bừng, nghiến răng nói: “Bây giờ cô đã vừa lòng chưa? Có thể yên tĩnh không cần giả vờ đáng thương nữa không?”
“Được rồi.” Thịnh Hạ nhẹ nhàng chớp mắt, cô nâng tay lên chống mặt thở dài, ngữ khí cưng chiều: “Dù cho con trai rất phản nghịch, còn nguyền rủa mẹ về sau không thể đứng dậy, nhưng là người mẹ như tôi vẫn rất cảm động. Tình cảm giữa mẹ con chúng ta rốt cuộc cũng sẽ tốt lên thôi.”
Sẽ tốt lên sao?
Trong lòng Thịnh Hạ dấy lên những câu hỏi không lời đáp, nhưng cô biết, với cách cư xử này, mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp. Chỉ cần cô tiếp tục duy trì tình huống hiện tại, biết đâu sau này sẽ khác.