“Nhìn thấy hai người đều không sao, anh cũng yên tâm rồi.” Phong Yến khẽ gật đầu, rồi quay sang Phong Thiệu Vũ, “Thiệu Vũ, khoảng thời gian này nhờ em chăm sóc Hạ Hạ và Tiểu Húc.”
Thật sự bắt anh chăm sóc sao?
Phong Thiệu Vũ ngần ngại, chỉ vào mình, vẻ mặt đầy hoang mang.
Phong Yến làm như không thấy sự sốt ruột của anh, trầm giọng nói: “Dạo này anh khá bận, tạm thời chưa thể về được. Em là chú của Tiểu Húc, nên để ý họ một chút.”
Rõ ràng là anh quản không nổi vợ mình, lại không yên tâm để chị ấy ở nhà tự do hành động, sao lại còn muốn kéo theo người vô tội vào chứ?
Phong Thiệu Vũ không khỏi trợn trắng mắt với ông anh trai.
Trong bầu không khí có phần kỳ lạ thế này, chỉ có Thịnh Hạ dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô còn vui vẻ gật đầu với người trong video call, “Yên tâm đi anh yêu, khi anh không có nhà, em sẽ chăm sóc chu đáo con của chúng ta và em trai, em gái của anh.”
Phong Yến im lặng vài giây, rồi cười nhẹ: “Được, vậy vất vả cho Hạ Hạ.”
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, căn phòng bệnh trở nên yên tĩnh hẳn. Vài giây sau, Phong Cảnh Húc mới không nhịn được mà buột miệng: “Thịnh Hạ, cô đừng giả bộ nữa, tôi thật sự muốn nôn lắm rồi!”
— Thật lòng mà nói, giọng điệu làm nũng của cô ta còn khó chịu hơn cả việc cô ta bắt cậu gọi là mẹ.
Thịnh Hạ không để tâm đến lời châm chọc của Phong Cảnh Húc, cô chỉ nhấc cằm, nhìn cậu đầy thâm trầm rồi thở dài: “Chú Triệu, chú còn không mau kiểm tra Tiểu Húc đi? Tôi chắc chắn là bởi vì thằng bé bị chấn thương não, nên mới nhìn ai cũng thấy ghê tởm. Đứa nhỏ này vì muốn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt chồng tôi mà chịu đựng đau khổ, không chịu nói ra, đúng thật là hiểu chuyện quá mức rồi đó.”
Mặt Phong Cảnh Húc lập tức méo mó, hai tay nắm chặt, bực bội hét lên: “Rõ ràng là tôi bị cô làm cho ghê tởm đến phát ốm! Thịnh Hạ, cô đừng có mà giả ngu!”
“Ừ ừ, con trai mẹ chỉ đang tức giận thôi, mẹ không giận.”
Phong Cảnh Húc: “……” A a a a a a, cậu thật muốn gϊếŧ cô ta!!
Phong Thiệu Vũ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng bệnh mà khiến huyệt thái dương của anh bắt đầu giật giật, anh đột nhiên có dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Anh nuốt khan, tim đập thình thịch như trống đánh, quay sang quản gia đứng bên cạnh rồi thấp giọng hỏi dò: “Chú Triệu, hai người họ trước giờ vẫn như vậy sao?”