Nghe được một câu “không bỏ” kia, thân thể đang căng chặt của Tần Mạn Kiều không hiểu sao liền buông lỏng.
Nàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, trong đầu hiện lên một gương mặt xấu xí khác, khuôn mặt già nua, hai bên đối lập như vậy, khiến Tần Mạn Kiều sụp đổ vô cùng.
Nàng siết chặt nắm tay, đánh lên l*иg ngực hắn: “Sao ngài lại không như vậy, ta có gì tốt, ta cũng không hề đáng giá như vậy, không đáng để ngài vì ta trả giá nhiều như thế!”
“Kinh thành nhiều quý nữ như vậy, các nàng tri thư đạt lễ, cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ, cũng không ít người văn võ song toàn giống như Ngũ tỷ của ta, tướng mạo vô song!”
“Ta thì có cái gì chứ? Chỉ có một bộ túi da, trừ cái đó ra, ta không có gì cả, ta chỉ biết tổn thương ngài, tại sao ngài lại ngốc như vậy?”
Khi nắm đấm của đàng đánh lên l*иg ngực của Sở Nghiêu, hắn liền dùng tay mình bọc lại nắm tay nhỏ, âm thanh kiên định mà nói: “Cô nguyện ý!”
Thân thể Tần Mạn Kiều khẽ giật mình, nước mắt lưng trong nhìn hắn, đột nhiên mất không chế khóc lớn.
Nàng vừa khóc vừa nói: “Vậy ngài có thể cho ta một chút tin tưởng hay không hả, có đôi khi những thứ mà mắt nhìn thấy, cũng không phải là sự thật.”
“Tạ biết lời ta nói trong mắt mắt ngài, không phải chỉ mới đôi ba câu liền có thể thành thật, nhưng bây giờ ta muốn sửa đổi!”
“Đừng khóc!” Trong lòng Sở Nghiêu loạn thành một đoàn.
Hắn vừa tức giận Tần Mạn Kiều ôm Sở Thần, lại không muốn nhìn nàng rơi lệ.
Trong lòng của hắn giống như có một cái cưa, không ngừng cưa lên trái tim hắn.
Mà Tần Mạn Kiều biết hắn, hiểu hắn.
Hắn tin nàng, nhưng mà tim đã sớm bị nàng làm tổn thương tạo nên trăm ngàn lỗ thủng, trở nên chết lặng.
“Ngài có đi tra hay không hả, trước khi ta nghỉ ngơi, mẫu thân vẫn luôn ở bên người ta, còn có hai vị ca ca và Hạo đệ, ngài giúp ta điều tra thêm, nhất định là Tần gia xảy ra chuyện gì rồi.”
Tần Mạn Kiều ngừng lại một chút, cũng tìm được lý trí trở về.
Biện pháp tốt nhất, chính là để hắn tự mình đi kiểm chứng.
Nàng tin tưởng, chỉ cần sau khi hắn kiểm chứng, thì chân tướng liền rõ ràng.
Sở Nghiêu lên tiếng, liền để Ảnh Sát trở về Tần gia.
Trái tim đang treo lên của Tần Mạn Kiều, cuối cùng cũng bỏ xuống, nàng mệt mỏi, mệt lòng, cả người đều mệt.
Lúc được Sở Nghiêu ôm vào lòng, cảm giác vô cùng yên tâm.
Lúc đến cửa cung, Tần Mạn Kiều đã mê mang ngủ thϊếp đi, nhưng khi Sở Nghiêu ôm nàng xuống xe, nàng liền tỉnh lại.
Nàng theo bản năng ôm chặt lấy cổ Sở Nghiêu, ngẩng đầu, cảnh giác nhìn xung quanh.
Một màn này đều bị Sở Nghiêu nhìn được rõ ràng.
“Ngủ đi!” Sở Nghiêu thu lại một thân lửa giận, thanh âm ôn hòa rất nhiều.
Tần Mạn Kiều nói: “Ta tự đi!”
Sở Nghiêu không để ý đến nàng, cứ như vậy ôm nàng từ chỗ ngồi trở về Dông Cung, đặt nàng lên giường ngủ của mình.
Nhưng Tần Mạn Kiều đã sớm không còn buồn ngủ.
Nàng nhìn hắn, thấy hắn đi đến bên chân, cầm lấy mắc cá chân của nàng.
Tần Mạn Kiều theo bản năng rụt chân lại, Sở Nghiêu lại nhanh tay chụp lấy, nói: “Đừng động!”
“Ta có thể tự mình làm, ta tự làm!” Nàng ngồi dậy, lại bị Sở Nghiêu đẩy trở lại giường.
Hắn dùng giọng ra lệnh nói: “Nằm, cô xem!”
Hắn nói xong, liền nhanh chóng tháo giầy nàng ra.
Nàng đi vội vàng, ngay cả bít tất cũng không đeo, lại thêm lúc rời khỏi Tần gia, bị hắn kéo đi.
Chân đá vào cửa mấy lần, bây giờ trên băng vải băng bó của ngón chân bị thương kia, đã sớm nhiễm đầy máu.
Lúc hắn mở vải thưa ra, toàn bộ đầu ngón chân cũng đã bong ra.
Tần Mạn Kiều ăn đau đến mức méo mặt, rên khẽ một tiếng: “Đau quá, đau quá!”
Nhìn bộ dạng thống khổ của nàng, tim hắn cũng như bị cứa vào: “Đau tại sao không nói!”