Tần Mạn Kiều cắn cắn cánh môi, trong con ngươi xinh đẹp hàm chứa ánh lệ, cũng không có đáp lại câu này của Sở Nghiêu.
Lúc đó nàng cực sợ, nào còn có tâm hơi chú ý tới vết thương trên chân.
Sở Nghiêu lấy thuốc từ Triệu thái y, tự mình bôi thuốc cho nàng.
Tần Mạn Kiều chỉ cảm thấy, lúc thuốc cao kia bôi lên chỗ đau, liền lành lạnh, còn có một chút tê tê!
Đau nhức cũng không còn nhiều như vừa rồi.
Nàng nằm lên, chính là gối của Sở Nghiêu, bên trên có hơi thở của Sở Nghiêu, cảm giác căng thẳng của Tần Mạn Kiều dần dần luông lỏng, rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ảnh Sát đến Tần gia đã trở lại.
Sở Nghiêu kéo chăn đắp lên người Tần Mạn Kiều, sau đó liền đứng dậy đi ra tẩm điện, đến thư phòng.
Ảnh Sát quỳ một chân xuống, bẩm báo: “Chủ tử, Tần gia đã xảy ra chuyện!”
“Sau khi Tần Ngũ tiểu thư trở về phòng, liền có một nhóm thích khách xông vào ám sát, Bình Xương Hầu và đại công tử vừa vặn ở tại viện tử của Tần Ngũ tiểu thư.”
“Lúc Tần đại công tử truy kí©ɧ ŧɧí©ɧ khách, liền bị đả thương chân, Bình Xương Hầu cũng bị thích khách làm choáng.”
“Bình Xương Hầu phu nhân lúc đầu tại Gấm Ngọc Các trông coi Lục tiểu thư, nhưng tỳ nữ Thanh Liên bên người Tần ngũ tiểu thư đến hồi báp chuyện thích xong xong.”
“Bình Xương Hầu phu nhân liền vội vàng rời khỏi Gấm Ngọc Các, đi xem Hầu gia. Chỉ là Bình Xương Hầu phu nhân vừa rời đi không bao lâu, liền có người gọi mấy nha hoàn thϊếp thân bên người Lục tiểu thư đi.”
“Thích khách?” Sở Nghiêu nhíu mày lại, lúc đo hắn ở ngay tại Tần gia, náo loạn ra chuyện lớn như vậy, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.
Trừ phi, có người che lại tai mắt của hắn, không cho hắn biết chuyện Tần gia có náo loạn thích khách.
Ai mà có thể có được bản lãnh lớn như vậy?
“Thần Vương!” Sở Nghiêu đột nhiên bóp chặt nghiên mực.
Nghiên mực cứng rắn bằng đã ngọc kia, bị hắn bóp liền nát bấy thành bột phấn.
Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi nheo lại, đáy mắt xẹt qua một tia ý lạnh, nói: “Cô muốn những thích khách kia.”
“Vâng!” Ảnh Sát đang muốn rời đi, Sở Nghiêu lại nói: “Cho Thần Vương một chút giáo huấn, giữ lại cho nó một hơi, thuận đường nói cho người Tần gia, Tần Mạn Kiều đang ở bên cạnh cô.”
Lông mày Ảnh Sát thoáng giật một cái, âm thanh đáp lời còn vang dội hơn so với vừa rồi: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!”
Vào ban đêm, trên đường Sở Thần trở lại Thần Vương Phủ thì bị một nhóm thích khách mạnh mẽ truy sát.
Công phu Sở Thần không kém, nhưng lúc gặp phải nhóm “thích khách” này, Sở Thần và cận vệ của hắn cũng không cách nào có thể trở tay.
Rất nhanh, cận vệ của Sở Thân đều bị thích khách gϊếŧ chết, mà Sở Thần cũng bị thích khách dùng bao tải chụp đầu, thay nhau hành hung, cực kỳ bi thảm.
Thích khách không có gϊếŧ Sở Thần, nhưng Sở Thần cũng bị thương không nhẹ.
Đặc biệt là mặt của hắn, bị đánh đến mức bầm dập, ngay cả một chân cũng bị đánh gảy.
Lúc hoàng hậu Liêu biết được chuyện này, trong đêm liền mang theo thái y rời cung.
“Thần Nhi, Thần Nhi!”
“Mầu hậu!” Sở Thần nằm ở trên giường thoi thóp.
Hoàng hậu Liêu đi đến, suýt chút nữa thì không nhận ra người đang nằm trên giường.
Bà chấn kinh, vừa tức giận vừa đau lòng kêu lên: “Thần Nhi, làm sao lại bị thương thành dạng này? Lũ thị vệ đều làm cái trò gì vậy, hoàn toàn không có bảo vệ con cẩn thận!”
Sở Thần sầm mặt, đáy mắt lóe lên vẻ buồn bực, nói: “Mẫu hậu, nhi tử biết là ai.”
“Ai?”
“Thái Tử!”
“Lý nào lại vậy?” Hoàng hậu Liêu vỗ mạnh một chưởng lên bàn vuông nhỏ, uy lực mạnh mẽ kinh đến đám thái y sau lưng nhao nhao quỳ xuống.
Hoàng hậu hiện nay chính là một võ tướng, thời kỳ thiếu nữ nữ phẫn nam trang lẫn vào quân doanh, dùng trí thông minh của mình đuổi đi đám người man di, nên mới được hoàng đế nhìn trúng.
Là một vị nữ tử vừa có kỹ vừa có tài.
Một thân sát khí bây giờ, làm cả đám người nơm nớp lo sợ.
Các thái y nhanh chóng xách theo rương hành nghề, đi tới bên giường bệnh.
Sau khi thái y cởi ra quần áo trên người Sở Thần, để lộ vết thương bầm tím khắp người, sát khí bên dưới đáy mắt hoàng hậu Liêu liền trào ra.
“Vì sao Thái Tự lại đột nhiên làm thế với con, có phải là con lại đi trêu chọc nó hay không?”