Thân thể Sở Nghiêu cứng đờ, nhất thời chưa kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.
Thẳng đến khi một đám cung nữ sau lưng Tần Mạn Kiều, ôm quần áo cũng với giày vớ của nàng chạy tới, Sở Nghiêu mới hồi phục lại tinh thần.
Ánh mắt của hắn rơi vào quần áo giày vớ trên tay cung nữ, đôi lông mày anh tuấn không khỏi nhíu lại.
Hắn lập tức đưa tay nắm lấy quần áo trong tay cung nữ, tiếp đó nhanh chóng choàng lên người Tần Mạn Kiều, lại bế nàng lên.
Tần Mạn Kiều theo bản năng đưa tay ôm cổ hắn, nhìn dung mạo lãnh tuấn vô song của hắn.
Hóa ra, không phải là mơ!
Bây giờ Sở Nghiêu chính là tốt đẹp nhất.
Hắn nghiêm mặt, vừa đi vừa nói, “Vì sao không mang giày?”
Tần Mạn Kiều xem hắn nói, im lặng lắng nghe.
“Trời lạnh, cũng không chịu mặc quần áo, nếu là bị đông lạnh ở chỗ cô, thì phụ mẫu và các ca ca nàng, sẽ cho là cô bạc đãi nàng!”
Hắn nhấc chân bước qua cửa điện.
Tần Mạn Kiều đột nhiên tựa đầu lên bả vai hắn.
Mà cử động đó của nàng, lại khiến Sở Nghiêu nín thở, theo bản năng cúi đầu nhìn nàng.
Thấy nàng không nói lời nào, hắn bước nhanh đến giường êm, thả nàng xuống.
Tiếp đó đưa tay sờ lên trán nàng, hỏi, “Khó chịu chỗ nào?”
“Không có!” Nàng vừa tỉnh ngủ, âm thanh lười biếng giống như mèo con.
Tại lúc Sở Nghiêu đặt nàng xuống giường êm, hai tay của nàng vẫn như cũ khoang chặt lấy cổ của hắn, đầu cũng không có rời khỏi bả vai ai kia.
Tần Mạn Kiều như này, khiến Sở Nghiêu có chút khó chịu, còn có một tí ti khẩn trương!
Không phải là hắn không thích Kiều Kiều ôn nhu khéo léo như vậy, mà tại bởi vì sau vô số lần bị thương, hắn đã quên mất dáng vẻ nàng đối mình cười ôn hòa là thế nào rồi.
Tần Mạn Kiều trong ấn tượn của hắn, hẳn là nữ tử chán ghét hắn, tính toán hắn.
Lúc nàng chừa cho hắn một mặt ôn nhuận nhất, chính là khi muốn cầu cạnh hắn.
Lần này lại muốn cầu hắn cái gì?
Muốn về Tần gia?
Ha!
Sở Nghiêu cầm lấy vớ của Tần Mạn Kiều từ trong tay cung nữ, lại đem hai chân nàng đặt trên bắp đùi mình.
Các cung nữ ở một bên nhìn xem, không dám động cũng không dám ngăn cản, dù sao thì đây cũng không phải là lần một lần hai, Thái tử điện hạ chính là sủng ái lại yêu thích Tần cô nương như vậy.
“Chân còn đau không?” Hắn liếc nhìn ngón chân bị thương kia của nàng một cái.
Một đên trôi qua, vết thương hơi khô nước, đã lành không tệ.
Nhưng dù sao nàng cũng rơi mất một cái ngón chân, trên chân như bạch ngọc in một dấu đỏ máu, nhìn xem làm người ta sợ hãi.
Tần Mạn Kiều muốn nhìn thử vết thương ở chân mình, lại bị Sở Nghiêu đưa tay cản lại, sau đó cầm dược cao (thuốc mỡ), bôi thuốc cho nàng.
Chờ dược khô lại, lại mang bít tất lên cho nàng.
“Dược này…” Tần Mạn Kiều quay đầu liếc nhìn, dược cao này chính là kiếp trước Sở Nghiêu dùng để bôi lên vết phỏng.
Nghi đến đây, trái tim Tần Mạn Kiều liền đau đến tê tâm liệt phế.
Loại thuốc mỡ này, chính là thứ không rời tay của hắn ở kiếp trước.
Bởi vì đầy người hắn đều là vết thương.
Sở Nghiêu chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua dược cao kia, “Cô để Triệu thái y phối, nàng dùng đồ ăn sáng trước, xong lại về Tần gia.”
Tần Mạn Kiều sững sờ.
Hắn thả nàng về Tần gia?
Sở Nghiêu không có nhìn nàng, liền cầm giầy lên, đeo nhẹ từng cái vào chân nàng, nói, “Hôm qua Tần gia gặp phải thích khách, Bình Xương Hầu bị thích khách đánh choáng, chân đại ca nàng bị thương.”
Sắc mặt Tần Mạn Kiều thay đổi, “Phủ Bình Xương Hầu gặp thích khách?!”
Người của Phủ Bình Xương Hầu vẫn luôn đối xử ôn hòa, làm sao lại vô duyên vô cớ gặp phải thích khách? Còn là ban ngày!
“Thích khách xuất hiện tỏng sân vườn của Tần ngũ tiểu thư, đại ca nàng với Bình Xương Hầu vì bảo vệ Tần ngũ tiểu thư nên mới bị thương.”
Tần Mạn Kiều hung dữ nghiến răng.
Lại là nàng ta!
Tần Nguyệt Hề!
Nếu thế, có phải chuyện này cùng với việc Sở Thần xông vào gian phòng của nàng có liên quan hay không?