Mẹ Chồng

Chương 5

Chương 5
Hoa nở rất đẹp nhưng chỉ hận thoáng chốc gió đến làm hoa tàn rất nhanh,làm cánh hoa rơi.

Đời người con gái cũng vậy đẹp rồi cũng có lúc tàn…Bác sỹ tiêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn đau dữ dội hơn tôi đau quằn quại,nỗi đau trong lòng còn lớn hơn những gì tôi đang phải trải qua,đau mà khi con sinh ra nguyên vẹn,nghe thấy con khóc tôi nguyện đau đến tận cùng,đau đến chết đi sống lại cũng được.Thế rồi tôi co thắt căng cả người lên con cũng ộc ra ,tôi nghe tiếng dao kéo kêu bên dưới,tiếng y tá vội vã thấm máu…

Bác sỹ: Băng Huyết rồi mau lên …

Tôi mắt đờ đẫn cố nhìn hình ảnh con,con lớn rồi có đầy đủ tay chân,có đầy đủ trái tim vậy mà tại sao con không khóc,tại sao vậy,ông trời ơi xin thương và cứu lấy con của con …Làm ơn cứu lấy đứa bé,tôi với tay muốn chạm vào con rồi ngất lịm đi.

Bên ngoài Minh vẫn ngồi chờ đôi mắt đỏ au,bác sỹ bế đứa bé ra

Bác sỹ: Minh ơi chia buồn với mày nhé ( bác sỹ buồn bã còn Minh bàn tay run run đỡ lấy con…anh ta bật khóc khi thấy đứa trẻ đã thành hình hài mà không thể làm người) cố lên …

Mẹ đẻ và cả mẹ chồng Hân cùng đến 1 lúc thấy Minh cứ lặng lẽ ngồi ôm con như kẻ mất hồn , vợ thì đang phải cấp cứu trong phòng…

Mẹ Hân: Con ơi sao lại thế này,sao mẹ nghe điện thoại vẫn chưa rõ

Mẹ Minh:Tình hình là thế nào?

Minh: Bà vui không ( Minh nói như mất hồn)

Mẹ Minh: Cái thằng mẹ hỏi là tình hình như nào mà,ai bảo nó đêm hôm còn ra ngoài làm gì?

Mẹ Hân: Chị nói thế mà được à ,con tôi nó muốn như vậy à

Mẹ Minh: Làm phụ nữ mà đéo sinh được cho nhà chồng đứa con tử tế thì lấy chồng làm đéo gì

Mẹ Hân: Chị hỏi lại bản thân chị đi,chị nói chuyện với tôi còn thế này thì chị đối với con tôi thế nào đây.

Mẹ Minh: Đừng có ăn nói vớ vẩn nhé,nó về nói đối xử không tốt à,để đến bây giờ gần đẻ rồi còn để con chết yểu trong bụng…( Minh bế con đứng dậy đi vào giữa hai bà)

Bố Vợ: Phải chôn trước khi con Hân tỉnh dậy tránh việc nó đau đớn mà …

Minh: Con hiểu con gọi điện chuẩn bị rồi giờ con sẽ đưa con của con đi chôn …

Bố Vợ: Bố đi cùng con…

Mẹ Minh: Để mẹ đi cùng

Minh: Bà đừng lại gần đây ,ai cũng có thể đi trừ bà…( Minh nói lạnh tanh bước đi )

Trời lấm tấm cơn mưa phùn,nước rơi xuống mặt hồ cạnh nghĩa trang lạnh lẽo lúc rạng sáng,Minh cùng bố vợ tự tay đào huyệt mà không thuê ai…chiếc áo quan nhỏ nhỏ nằm bên gốc cây,Minh vừa đào vừa nhìn rồi mếu cố không khóc trước mặt bố vợ…

Bố Vợ: Mất mát này quá lớn con phải mạnh mẽ hơn vợ mình…( Bố vợ ra bê chiếc áo quan nhỏ đặt xuống Minh k ngần ngại ôm mặt khóc)

Minh: Cô ấy nói sẽ bỏ con,con sai rồi bố à,con thật sự sai rồi,con không bảo vệ được gia đình mình do con lạc lối,do 1 phút không suy nghĩ rằng cô ấy đang chờ con ở nhà,con sai rồi …

Bố vợ chẳng biết làm gì ngoài vỗ vai con rể dưới cơn mưa đầy tang thương này…

Tôi mở mắt dậy,tôi biết con mình đã mất,sờ lên bụng rồi nước mắt cứ thế rơi …

Mẹ đẻ: Con ăn cháo nóng đi,không ăn thì uống cốc sữa cho ấm bụng.

-Mẹ! con của con bây giờ ở đâu?

-Minh với bố con đem đi chôn rồi con ạ,đừng nghĩ nhiều quá rồi mai này con sẽ lại có…

-Mẹ,con có phải sống quá độc ác rồi không

-Nói linh tinh con là đứa hiền lành

-Vậy sao ông trời không thương mà cho con của con được sống hả mẹ ( tôi cứ nằm buông thõng tay nhìn lên trần nhà) …

-Con của mẹ cố gắng lên con,tất cả sẽ qua nhanh như 1 cơn gió thôi con à

-gió…gió ( tôi khóc ứ nghẹn ở cổ) con muốn sang Hàn Quốc chỗ chị Hà ( chị gái)

-Sao lại sang đó,sang đó làm gì?

-Con sẽ chia tay anh Minh

-Con điên à lấy thì lấy bằng được giờ lại bỏ bằng được,nó cũng có muốn đâu con,đừng làm vậy nó cũng buồn lắm

-Con quyết định rồi mẹ ạ,bọn con không hợp nhau,số sát con cái nên để anh ấy lấy vợ khác sẽ thích hợp hơn

-Mẹ đi hâm lại cháo k nói với con nữa ( Mẹ Hân vừa đi ra thì Mẹ chồng vào)

Mẹ Chồng: Tao vừa nghe thấy mày nói bỏ con trai tao đúng không,mày làm chết con của mày mà lại đi ngược đời đòi bỏ con tao,tao nói cho mày biết tao ở đây chờ nó chứ cũng chẳng phải lo cho mày,loại thối thây làm chết cả con…

-Con chúc mẹ tìm được cô con dâu hơn con ,hơn mọi thứ và không thối thây ( tôi quay vào tường nhìn ra bên ngoài vô hồn)…

-Được rồi con này mày gớm lắm ,tao chống mắt xem chúng mày ở dc vs nhau không,đàn bà mà vô dụng …( tôi nắm chặt chăn cay đời và thật sự cay lời nói của mẹ chồng)…

Tôi sẽ không cãi cũng sẽ không nói móc ngoáy mà tôi sẽ hành động,hành động bằng việc bỏ chồng,từ bỏ người đàn ông mà đối với mẹ chồng tôi Minh là tất cả.

Tôi xuất viện và không nhắc đến con một lần nào nữa ,Minh bước vào trong bộ quân áo công sở

Minh: Anh đến đón em chúng ta về nhà thôi ( anh ta đưa bàn tay nhưng tôi không nắm lấy)

-Anh nhận được đơn ly hôn của tôi qua email chưa

Mẹ Hân: Nó vẫn còn chưa suy nghĩ kĩ thấu đáo nên con đừng để ý…( tôi nhìn mẹ)

-Con muốn nói chuyện riêng với anh Minh ( mẹ tôi đi ra)

Minh: Chúng ta về rồi nói chuyện

-Anh nghĩ em đùa à,giữa chúng ta chẳng còn gì cả,con cái không ,tình cảm không vậy sống với nhau để làm gì?

-Ai nói với em anh không có tình cảm

-Chính hành động của anh nói lên tất cả,anh giải thích sao về việc Huyền có thai ,anh đã lừa dối tôi.

-Anh đã châm dứt lâu rồi ,anh thừa nhận anh có say nắng vài lần nhưng

-Vài lần ( tôi cười nhếch mồm rồi đứng dậy) tôi đã từng rất yêu anh,tin vào anh đến lúc ngủ tôi cũng toàn mơ thấy anh,đổi lại là gì,là sự chịu đựng từ gia đình anh,tôi chủ yếu sống vs anh nhưng đến anh cũng vậy thì tôi còn có ai để níu vào ,kết thúc đi ( Minh níu tay)

-Đừng đi em,anh không muốn mất nhau đâu thật đấy.

-Đây là tình yêu à,anh đã cho tôi biết tình yêu này là 1 điều dối gian,tôi không muốn khóc vì anh nữa ( tôi giật tay đi qua )…

Lên xe tôi ôm mặt gục vào vai mẹ

Mẹ: Cố lên con mọi chuyện sẽ qua

-Con muốn ra mộ của con mình

-Qua 49 ngày thì ra con ạ mẹ xem rồi

-Không quan trọng,con của con sẽ chẳng sao hết.

Tôi đên nấm mộ nhỏ nhỏ rồi sờ lên bia mộ tên con “ Nguyễn Thanh Bình” tôi gào lên nghẹn ngào …

Mẹ : Thôi mà con mẹ bảo rồi ra cho thêm đau thương

-Mẹ ơi con muốn con của con,con không cần chồng

-Mẹ biết ,mẹ biết rồi tên đó do Minh nó đặt đấy ,con phải bình tĩnh chứ làm bố mẹ nóng ruột quá con ạ…

Minh phóng xe về nhà thấy mẹ đẻ và Huyền đang làm đồ ăn trong nhà

Mẹ Min: Đi đâu thế con mẹ đi xem thầy bói bảo không được đến gần vợ trong 3 tháng,nó ám vận đen vào người con đấy.

Huyền: Anh về rồi à ( bê bát bánh trôi bánh chay ra)

Mẹ Minh: Ăn đi con cho mát ( Minh gạt đổ rồi đập đồ như kẻ điên loạn) sao vậy con,ôi con tôi sao vậy…

-Bà làm ơn tha cho cuộc đời tôi đi,tha cho tôi đi,tôi xin bà đấy

Huyền: Anh có nghĩ đến cái thai của em không?( đến gần)

Minh: Đừng đến gần anh,con trong bụng em là của em,đừng đến gần anh ( Minh lên phòng sách đồ nhìn tấm ảnh cưới anh ta sờ tay lên rồi đấm rầm vào tường) chết tiệt…

Sách đồ xuống nhà mẹ Minh gàn

Mẹ Minh: con ơi đừng đi mà

-Giờ thì bà có thể sống một mình mà không sợ tôi cấm đoán bà đưa trai về nhà nữa.( Minh gạt tay)

Huyền: Anh Minh ,anh Minh…mẹ giữ anh Minh lại đi.

-Mấy hôm là nó về không phải lo.

-Mẹ có chắc là cái Hân nó bảo chia tay không

-Không chia tay mẹ cũng không bao giờ chấp nhận loại như nó…

-Nhưng anh Minh,anh ý hình như đang yêu nó hơn con thật rồi…

3 tháng sau kể từ sau ngày đó tôi luôn được nghe kể rằng Minh suốt ngày say xỉn,bạn bè đều không khuyên bảo được nhưng tôi đều bỏ qua tai,anh ta khắc sẽ có người lo cho…đơn xin ly hôn vẫn chưa kí tôi nộp đơn phương…

Mẹ: Mai đi rồi con có gặp Minh bảo nó 1 câu không?

-Anh ta không còn là gì với con cả,mẹ cũng đừng nhắc đến anh ta nữa.

-Con kiên quyết không gặp cũng không nghe điện ,con làm vậy thì được gì lòng con có vui không,nếu không ở được với mẹ chồng thì con có thể ra ngoài,hai đứa có nhà bên ngoài rồi đó thôi.

-Mẹ nghĩ con sẽ thay đổi quyết định không?( tôi đứng dậy vào phòng ngồi nhắm mắt tựa đầu vào tường buồn bã)…

Minh ngồi uống rượu say mềm người

Bạn Minh: Tao ra với mày nốt hôm nay thôi,vợ tao bảo không khuyên được mày mà cứ đi cùng chính là hại mày.

-Thế mày về trước đi ( bạn Minh giật chén rượu)

-Mày định thế này đến bao giờ ,xuông gặp vợ nói cho rõ tao nghĩ đàn bà họ dễ bỏ qua

-Dễ bỏ qua nhưng sẽ chẳng bao giờ quên,vợ tao nói thế đấy…

-Nghe tao nói 1 lần nữa,3 tháng rồi cô ấy chắc cũng nguôi rồi,nghe tao xuống nhà vợ đi ( Minh thở dài) đi đi nói khéo vào tao tin Hân là ngươi biết suy nghĩ,mày sắp lên giám đốc chi nhánh rồi,bao cho cô ấy mừng…

-Liệu được k?

-Không thử sao biết…

Minh đứng dậy lái xe về nhà vợ,vừa về tới cổng bố vợ đang quét sân

Minh: Con chào bố

-Ơ sao ở đây?

-Dạ

-Con Hân nó bay sang Hàn Quốc chỗ con bé Hà nó chưa bảo con à…

-Dạ chưa bh đi vậy bố

-Đi ra sân bay được lúc rồi…

-Vậy con ra đó đây ( Minh cầm máy gọi điện cho Hân,vừa đi vừa chạy)…

Tôi thấy Minh gọi tôi tắt máy và dặn mẹ

-Con và anh Minh đã hết nên mẹ đừng lo nghĩ là con sẽ quay lại,để con đi là điều tốt nhất.

-Nó đang gọi mẹ đây này

-Mẹ đừng nghe,con sang đó sẽ gọi về cho mẹ ngay,con đi đây.

Tôi sách túi bước đi,lòng cố vững vàng ,cố không suy nghĩ bất kì điều gì cả…tôi thật sự đã rũ bỏ được người chồng phản bội,người mẹ chồng ghê gớm ,tôi đã làm được.

Minh chạy đến nơi thấy mẹ Hân

-Con gọi cho mẹ mãi k nghe máy

-Nó đi rồi con hai đứa cứ coi như có duyên không phận

Minh nhìn chiếc máy bay đang lăn bánh chạy trên đường băng,nhìn máy bay cất cánh Minh sờ chiếc máy bay qua cửa kính…” Em phải thật mạnh khoẻ và hạnh phúc” quên kẻ như anh đi cũng tốt…( nói vậy nhưng đôi mắt đỏ ngầu tựa vào ô kính)

2 năm sau…

Minh lên làm giám đốc ở trụ sở chính khi mới 34 tuổi.

Sếp: Chúc mừng nhé,2 năm mà quá thành công luôn,không ai ở chi nhánh mà vươn nhanh như cậu thật sự giỏi,lớp trẻ giỏi.

-Cám ơn sếp em sẽ cố gắng thêm.

-Có nên thưởng cho cậu chuyến du lịch nhỉ,nào bốc thăm đi trúng đâu tôi tặng cậu

-Em bận lắm k đi đâu được

-Nào bốc đi đừng cãi sếp chứ

-Em k dám sếp đừng đùa ( Sếp vỗ vai)

Tại nhà Minh

Linh bế con rồi nhìn đứa trẻ 2 tuổi chơi ở sân

Linh: Mẹ này sao con nhìn con bé Bảo Trâm âo nó chẳng giống thằng Minh tí nào mẹ nhỉ?

-Ai bảo không giống,con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh.

-Không giống thật mà,nhìn không có nét gì luôn.

-Vớ vẩn thằng Minh nó nghe thấy lại chú ý

-Mẹ này chú ý về nhưng không ngủ chung phòng với con Huyền,nó làm gì mà để chú ý ghét thế.

-Tao cũng chả rõ,tao phải văn vở ốm ngất nó mới về mà cũng đi từ sáng đến tối,có hôm về có hôm cũng chẳng về.

-Con Huyền nó đi làm gì mà giờ chưa về

-Nó bận lắm đang đầu tư dự án gì đấy ,có chơi đâu .

-Mẹ hợp nó nhỉ trông con cho nó đi làm thế là ngon rồi.

-Nó bận gấp mấy lần mày.

-Nó cướp chồng thì không phải dạng vùa đâu mẹ cứ chú ý

-ăn nói,mày về nhà mày đi,nói vớ vẩn …

Linh: Mẹ chả bảo con cũng về ,chồng con bảo tháng này mẹ đưa có 3 triệu ít thế

-Tao cho con mày chứ tao cho chúng mày à,thằng em thì kiếm khối tiền còn thằng anh giờ có vợ con vẫn bám váy mẹ là thế đéo nào.

Linh: Mẹ cho cháu mẹ chứ cho con đâu mà mẹ cứ phải nói to…( dắt xe đi về )

Tối đến 1 tay bế cháu,1 tay nấu cơm nhễ nhại mồ hôi,cháu quấy khóc

-Sao mẹ mày mãi chưa về nhỉ,con thì nhỏ mà đi không biết giờ gì cả ( 9h mới thấy Huyền về nước hoa thơm phức tô son đậm) mày đi làm gì mà giờ mới về thế con

-Con đi làm chứ có đi chơi đâu ( đáp trả gay gắt)

-Làm gì mà tận 9h

-Mẹ hay nhỉ mẹ điều tra con à

-Tao nấu cơm chờ về ăn chứ k lẽ tao ăn 1 mình mà mày k ăn cũng k gọi về

-6h con k về là mẹ tự phải biết rồi

-Thế vứt mẹ điện thoại đi dùng để làm gì

-Mẹ ăn nói cho đàng hoàng,mẹ văng với con thì con sẽ học văng với mẹ đấy.

-Ơ con này mày quá láo rồi,con Hân mà nói như này tao vả gẫy răng rồi

-Mẹ chẳng có quyền gỉ mà vả con cả,con sống ở đây vì cho con của con có gốc gác có họ hàng còn mẹ thấy đấy con với anh Minh có nói chuyện với nhau đâu.

-Thế mày cút để cháu lại cho tao

-Ai khi xưa kể nói với con dâu là con tao còn chả cần nữa là cháu,ai nhỉ ( bà kể nói Hân) mẹ đừng sống nthe không có đức đâu…( bế con lên cầu thang) à bảo ông bồ của mẹ đến thì nói bé thôi cứ như nhà công cộng…( mẹ ck ức mà k làm gì được)

Huyền nhắn tin cho Minh “ Anh có về không” ( Minh không trả lời Huyền sang phòng của Minh ảnh treo của vợ cũ vẫn còn nguyên cô ta lấy bút gạch xoá đầy mặt Hân trên ảnh)

-Này thì để này ( Đang gạch xoá thì đèn bật hẳn lên ,Huyền đang bật đèn điện thoại)

Minh: Cô đang làm gì thế ?

-Em đâu có ( lấy tay xoá)

-Để đấy ra khỏi phòng tôi ngay.

-Anh ngày kia sinh nhật con anh định…

-Ngày kia tôi đi công tác rồi,tôi nói rồi đây là con của cô kp của tôi,làm gì tuỳ cô.

-Anh tại sao ghét bỏ con của em

-Tôi chẳng ghét bỏ ai cả,là tự cô suy diễn,nhà này có thể ở nhưng riêng phòng tôi đừng bước chân vào.( Minh kéo tay đẩy Huyền ra bên ngoài) …

Anh ta lấy khăn lau sạch sẽ tấm ảnh lộ nụ cười của Hân khiến Minh buồn:” Ở nơi đó em có khoẻ không,có bạn trai mới chưa” ( Minh dựa đầu vào ảnh đứng lặng yên)

Hôm sau mẹ Minh tắm cho cháu nhìn đứa bé rồi lấy ảnh Minh hồi bé ra nhìn “ Hay là con gái nên nét nó khác nhỉ” mà thật sự không giống tí nào ( lấy tóc của con bé và tóc của Minh trên gối âm thầm đi nhờ đứa cháu xét nghiệm)…

Cả đêm đi đi lại lại nhìn con dâu nói điện thoại cười hớn hở,bà ta ngứa mắt mà chẳng thể làm gì ,ngay hôm sau có kết quả

Cháu: Bác có kết quả rồi

-Sao rồi

-Không phải cùng huyết thông đâu ạ ( rụng tay chân )

Linh cô con dâu cả thấy mẹ chồng co giật sùi bọt mép ,sợ hãi hét lên …

-Mẹ ơi mẹ sao thế ( bà ta nhìn đứa cháu gái mà uất không nói nên lời…tay chỉ mà mồm sùi bọt mép)…

-Nó…nó ( trợn ngược mắt) …nó…( sùi bọt mép lăn đùng co giật)

Vậy đấy người ta thường nói nhân quả luôn luôn có,tất cả tội lỗi trên thế gian đều phải trả giá chỉ là sớm hay muộn….

– [ ]

---------