Tiếng còi báo động chói tai không ngừng vang lên, một nhóm quân nhân canh giữ tiến đến kiểm tra. Dương Vũ Phong nhìn xung quanh, tính toán vùng không bị ảnh hưởng rồi kéo Trần Hi đứng ở góc chết.
Binh sĩ kiểm tra không phát hiện có gì khác thường, chỉ chốc lát sau, tiếng báo động đã ngừng lại nên bọn họ đều nghĩ có thể là do báo động sai.
Dương Vũ Phong nói cho Trần Hi thông qua truyền âm: “Đừng lộn xộn, camera lắp đặt bên trong không nhìn thấy chúng ta, nhưng tia hồng ngoại thăm dò có thể cảm ứng được. Hơn nữa, diện tích ảnh hưởng của hồng ngoại rất rộng, đây là góc chết duy nhất bị bỏ sót. Chỉ cần chúng ta nhúc chích, đầu dò ở các vị trí khác nhau sẽ báo động ngay khi chúng ta di chuyển. Trên màn hình báo động cũng sẽ hiển thị lộ trình di chuyển của chúng ta, khiến cho người giám sát nghi ngờ, như vậy sẽ không dễ thoát thân.”
Bởi vì tu vi của Dương Vũ Phong khá cao, nên anh dùng thần thức để tìm vật tư mà bọn họ cần trong phòng này. Lúc Dương Vũ Phong kiểm tra theo thứ tự xong thì đổ mồ hôi đầy đầu, linh lực trong người cũng không còn thừa lại bao nhiêu.
Trần Hi lấy mấy cái rương không dễ thấy trong góc theo chỉ thị của Dương Vũ Phong, sau đó hai người nhanh chóng đi về phía cửa, tiếng còi báo động chói tai lại vang lên. Lúc quân nhân trực ban tiến vào kiểm tra, Trần Hi và Dương Vũ Phong vội vàng mượn cơ hội lẻn ra khỏi kho vũ khí.
Bọn họ rời kho vũ khí chừng một trăm mét thì lập tức tiến vào không gian, đúng lúc linh lực trong cơ thể cũng bị hao hết toàn bộ. Hai người đến phòng luyện công, nuốt vào một giọt linh dịch được ép ra từ nhân sâm em bé, ngồi xếp bằng khôi phục linh lực.
Bốn giờ sáng, sau khi khôi phục linh lực, bọn họ ra khỏi không gian. Hai người đi bộ đến một nơi cách xa kho vũ khí, lấy xe từ không gian ra rồi chạy về phía khu an toàn.
Bây giờ, cửa khu an toàn đã được đóng chặt, sau tám giờ mới mở cửa. Hai người dừng xe ở một góc hẻo lánh cách khu an toàn không xa, ngồi trong xe đợi trời sáng.
Trần Hi cảm thấy hơi buồn ngủ, vừa mơ mơ màng màng muốn ngủ thì đã bị Dương Vũ Phong lay tỉnh. Dương Vũ Phong vừa ra hiệu im lặng vừa chỉ ngoài xe. Đối phương chính là nhóc xác sống mà Trần Hi đã từng gặp, hiện giờ nó đang dẫn theo đàn em của nó đi về phía này.
Trần Hi lập tức tỉnh táo lại, lần trước để cho tên này chạy thoát đã khiến cậu rất buồn bực. Cậu nhìn một chút, thấy đàn em của nhóc xác sống chỉ có một trăm con, cậu và Dương Vũ Phong có thể đối phó. Nghĩ như vậy, Trần Hi lập tức lấy quần áo chống rách từ không gian ra để cho Dương Vũ Phong mặc vào, anh cũng hiểu được suy nghĩ của cậu. Cả hai người trang bị xong thì nhanh chóng cầm kiếm xuống xe.
Nhóc xác sống rất vui vẻ nhìn người đi xuống từ trên xe, thức ăn đứng đằng kia có mùi rất ngon. Tuy thức ăn có vẻ rất lợi hại, nhưng hôm nay bọn họ ít người, chắc hẳn nó sẽ có cơ hội ăn được món ngon này.
Trần Hi quan sát nhóc xác sống, khuôn mặt rách nát của nó trông rất dữ tợn trong đêm tối, da thịt trên vết thương bị xé rách giống như bị lật ra ngoài khiến mức độ đáng sợ của nó tăng lên không ít.
Trần Hi chịu đựng từng luồng mùi hôi thối từ xác sống truyền đến, nói với Dương Vũ Phong: “Xác sống nhỏ này để em, lần này không thể để nó chạy nữa, còn mấy con lớn thì tùy anh xử lý.”
“Được, nhưng em phải cẩn thận đấy.” Dương Vũ Phong nói, tay cũng không ngừng lại, thanh kiếm bay lượn, mang theo chút màu máu đen thui, chém từng cái đầu của xác sống. Hiện tại không ai ở bên cạnh, Dương Vũ Phong cũng không lo ngại gì nên phát huy rất tận tình.
Trần Hi tránh từng đòn tấn công của xác sống, đi thẳng về phía trung tâm. Nhóc xác sống thấy hôm nay bọn họ có ít người nên tưởng chừng sẽ dễ ức hϊếp. Bởi thế, nhóc không ngờ rằng xác tính không bằng trời tính, khi không có ai thì Trần Hi và Dương Vũ Phong càng khó chơi hơn.
Không lâu sau, nhóc xác sống lập tức buồn bực, sao hai món ăn rất ngon này lại kinh khủng như vậy? Đầu óc của xác sống không quá thông minh, làm sao cũng nghĩ không ra. Nhưng vì thức ăn, nó sẵn sàng liều mạng. Nó chỉ huy bốn đến năm đàn em cùng lúc đánh tới Trần Hi, cùng lúc đó, nhóc xác sống cũng duỗi móng vuốt sắc nhọn ra để bắt lấy cậu.
Trần Hi nhanh nhẹn đá văng một nữ xác sống, tiếp theo ngồi xổm tránh né tấn công của xác sống khác, đồng thời nâng kiếm lên ngăn cản móng vuốt của nhóc xác sống. Về tốc độ và sức mạnh, những xác sống này mạnh hơn những xác sống bình thường rất nhiều.
Tránh thoát đợt tấn công đầu tiên, Trần Hi quét chân khiến xác sống bên cạnh vấp ngã trên đất, nhóc xác sống phản xạ nhanh nhảy về phía sau nên không bị đánh ngã. Trần Hi mượn cơ hội chém gϊếŧ hai con xác sống. Thế nhưng, không cho cậu cơ hội thở dốc, một đợt xác sống khác đã xông đến.