“Ngay cả những người chân thành, cũng dễ bị lừa gạt. Giống như ác xú, tỏ ra như một người tốt, nhún nhường…”
Âm thanh lớn của một nữ tử đang đọc sách truyền đến tai Tô Vãn Tình. Tô Vãn Tình từ từ mở mắt ra, khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.
Nàng đang nằm trên bàn và mọi người xung quanh nàng đang đọc sách.
Đột nhiên.
Đích nữ Vương Hân của Hộ Bộ Thị Lang, chỉ vào khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Vãn Tình, hướng về vị tiên sinh trên bậc giảng lớn tiếng nói: “Tiên sinh! Tô Vãn Tình quả nhiên đã khóc! Chắc hẳn nàng ta cảm thấy bài giảng của tiên sinh vô cùng khó chịu nên mới khóc!”
Tô Vãn Tình tựa hồ không nghe được Vương Hân nói gì.
Nàng chỉ nhìn vào không gian và lẩm bẩm: “Vậy là kết thúc rồi sao?”
Vương Hân lại mở to mắt, càng nói lớn hơn: “Tiên sinh, nàng ta không muốn nghe ngài giảng bài nữa, muốn kết thúc buổi giảng ngay bây giờ. Tiên sinh, nàng ta quá bất kính!”
“Tô tiểu thư.”
Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp lọt vào tai Tô Vãn Tình.
Tô Vãn Tình chậm rãi ngước mắt nhìn nam tử ngồi phía trước, người này không chỉ là lão sư của Trưởng công chúa mà còn là lão sư của Thái tử.
Hắn đang cầm cuốn sách 《Lễ Ký》 trong tay. (Lễ Ký: Lễ nghi thời cổ đại)
Mái tóc vừa mượt vừa đen xõa sau lưng, y phục màu xám nhạt, đôi mắt như hồ nước, lãnh đạm trong sáng, lông mi hơi dài, khuôn mặt tao nhã, dáng vẻ quân tử.
Đẹp đến mức trông giống như một vị thần tiên trên trời.
Không thể không nói, nam nhân như vậy rất hợp khẩu vị Tô Vãn Tình.
Hắn hơi khác với Mặc Không, Mặc Không mang lại cảm giác người lạ không thể tiếp cận, cảm giác thuần khiết, đẹp đẽ cùng với sự cấm dục lạnh nhạt, trong khi Kỳ Ngọc mang đến cho người khác một cảm giác trầm mặc ít nói, lãnh đạm, điềm tĩnh, xa cách nhưng cũng giống như một loại rượu dành cho người lớn khiến người ta không khỏi nếm thử.
“Tô Vãn Tình.”
Âm thanh của Kỳ Ngọc lại lớn hơn, mang theo một chút tức giận.
Tô Vãn Tình chậm rãi đứng dậy, cúi đầu, dùng một giọng rất nhẹ nhàng gọi: “Tiên sinh.”
Kỳ Ngọc nhìn khóe mắt còn sót lại vết nước mắt, trên lông mày hiện lên vẻ không vui, nghiêm nghị nói: “Bướng bỉnh không chịu nổi, đi ra ngoài đứng đi!”
“Vâng.”
Tô Vãn Tình chậm rãi rời khỏi ghế dài, đi về phía cửa.
Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Kỳ Ngọc hiện lên một tia kinh ngạc. Nếu như bình thường, nàng sẽ tranh cãi với hắn một hồi.
Sao hôm nay lại cư xử ngoan ngoãn như vậy?
Tô Vãn Tình đứng ở ngoài cửa suy nghĩ rất nhiều.
Trong lòng vẫn còn một nỗi đau âm ỉ.
Trong giây lát nàng vẫn cảm thấy tâm tình rất tồi tệ.
Tuy nhiên, ngay lập tức nàng đã nghĩ thông suốt, cứ coi như tất cả chỉ là một giấc mơ.
Hãy để Mặc Không ở lại trong giấc mơ đó, nàng từ trước đến nay đều không thích mâu thuẫn trong lòng.
Lớp học dường như đã kết thúc, học trò bên trong cũng lần lượt bước ra.
Đột nhiên.
Tiểu nữ nhi Bạch Tố của Thái sử lệnh chạm vào cánh tay của Tô Vãn Tình và nhắc nhở nàng một cách ân cần: “Này! Tô Vãn Tình! Lớp học đã kết thúc, ngươi không định lấy thanh kiếm quý báu của mình sao?”
Tô Vãn Tình sửng sốt một chút, sau đó nhìn lại thanh kiếm trên bàn, chợt nhớ ra.
Nàng là đích nữ của Đại tướng quân, cực kỳ nghịch ngợm, thô lỗ và kiêu ngạo, rất thích múa đao, chơi đùa với thương, thường xuyên tìm người giao đấu.
Câu nói cửa miệng thường gặp nhất của nàng là: “Ơ kìa! Tiểu lão đệ! Đến đây nào! Đấu với lão nương một trận đi! Thử so tài nào!”
Tô Vãn Tình lại cúi đầu nhìn y phục của mình, hai màu xanh đỏ, chó đua... chết tiệt?! (Mấy chú chó đua hay mặc áo một màu đỏ, xanh, vàng... nữ chính liên tưởng tới chó đua)
Tô Vãn Tình thở dài, cau mày, bất đắc dĩ bước tới lấy kiếm.
Lúc này Kỳ Ngọc đang đi về hướng này.
Tô Vãn Tình cầm kiếm lên trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt. Đây là kiếm sao?
Đây hẳn là đỉnh núi nghìn cân mới đúng?
Thân thể tuy thuộc về nguyên chủ nhưng Tô Vãn Tình không kế thừa sức mạnh của nguyên chủ, nhưng trên tay lại để lại vết sẹo do luyện kiếm.
Tô Vãn Tình cầm kiếm trong tay, nhưng chưa kịp đứng thẳng lưng đã ngã sang một bên.
Lúc này, tất cả thư đồng của Trưởng công chúa, bao gồm cả Trưởng công chúa, đều đã rời khỏi đây.
Kết quả là khuỷu tay của nàng chạm vào chân của Kỳ Ngọc...ừm...giữa...
Phần quan trọng nhất.
Sắc mặt Kỳ Ngọc nhất thời trở nên khó coi, hắn hơi cau mày, khom người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Vãn Tình co rúm lại.
Lượng thứ cho những suy nghĩ đen tối của nàng, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là, nếu nó bị hư hỏng, nàng không thể sử dụng nó được nữa thì sao?
Vì thế nàng nhanh chóng buông kiếm xuống, vô thức đưa tay ra xoa xoa cho hắn.
Và nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, tiên sinh, ta không cố ý.”
Đầu ngón tay Tô Vãn Tình vừa chạm vào hắn, Kỳ Ngọc liền nhanh chóng lùi lại, có chút khó tin nói: “Tô tiểu thư, ngươi…”
“Ta……”
Tô Vãn Tình thu tay lại, chậm rãi ngước đôi mắt ngấn nước nhìn Kỳ Ngọc, vẻ mặt trong sáng thành khẩn, cắn môi, nhẹ giọng xin lỗi nói: “Tiên sinh, ta thật sự không phải cố ý.”
Nhìn thấy nàng như vậy, Kỳ Ngọc bất đắc dĩ thở dài nói: “Được rồi.”
Hắn đã quen rồi, nhưng hôm nay tính tình của nàng đã kiềm chế hơn trước rất nhiều.
…
Tất cả những thư đồng đều tạm thời sống trong hoàng cung, ở nơi đặc biệt trong vòng một năm, hiện tại đã trôi qua ba tháng.
Tô Vãn Tình cảm thấy quần áo trên người quá xấu nên mượn Bạch Tố một chiếc váy mỏng kết hợp giữa xanh nhạt và hồng nhạt.
…
Tô Vãn Tình ngước mắt nhìn bầu trời, mây đen dày đặc cuồn cuộn.
Tô Vãn Tình hơi cong khóe môi.
Từ từ bước ra khỏi phòng.
“Đùng!!”
Mưa lớn trút xuống, thấm ướt váy của Tô Vãn Tình, nhưng nàng vẫn tiếp tục đi về một hướng nào đó.
Vào lúc này.
Kỳ Ngọc đang ở trong thư phòng của hắn, ngồi trên băng ghế dài đọc sách.
Tô Vãn Tình đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng hắn, y phục ướt sũng, thở hổn hển, tóc ướt dính vào lưng.
Vẫn còn những giọt mưa đọng trên lông mi nàng, mặt đất dưới chân đầy nước mưa nhỏ từng giọt “tí tách, tí tách” từ y phục của nàng.
Hiện tại đang là thời điểm chuyển giao từ hạ sang đông, nhưng Tô Vãn Tình lại đặc biệt chọn một kiện y phục mỏng mùa hạ, nên sau khi bị mưa làm ướt, có thể lờ mờ thấy được đường nét cơ thể, hơn nữa Tô Vãn Tình đang thở hổn hển vì chạy quá nhanh.
Tăng thêm sự cám dỗ.
Tô Vãn Tình đứng ở cửa, đôi chân nhỏ bé tựa hồ đi lại có chút khó khăn, khuôn mặt hơi cúi xuống, nhưng đôi mắt ngấn nước lại đang lén lút nhìn Kỳ Ngọc.
Bộ dạng của nàng làm người khác không khỏi thương hại.
Đôi mắt lạnh nhạt của Kỳ Ngọc giật mình, hắn có vẻ hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy y phục mỏng manh của Tô Vãn Tình bám vào cơ thể nàng.
“Tô tiểu thư, sao ngươi lại đến đây mà không mang theo ô?”
Kỳ Ngọc kinh ngạc nói.
“Ta... ta đến xin lỗi tiên sinh, nhưng ta vội vã rời đi mà quên mang theo ô” Tô Vãn Tình nói nhẹ nhàng và rụt rè “Tiên sinh, ta thực sự xin lỗi, ta đã đánh... ngài...mệnh căn...”
Tô Vãn Tình nói hai chữ cuối cùng với giọng rất thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng trầm xuống, tựa như đang ngượng ngùng xấu hổ không dám nói ra.
Kỳ Ngọc đang muốn mở miệng giáo huấn nữ nhi gia giáo nhưng cuối cùng lại nhìn thấy bông hoa nhỏ màu trắng ngây thơ này.
Đột nhiên hắn không thể nói được.
Tại sao tính khí thường xuyên gây gổ lại đột nhiên biến mất, lại cư xử ngoan ngoãn như vậy?
Kỳ Ngọc thần sắc có chút mất tự nhiên, ho khan hai tiếng nói: “Không cần xin lỗi, Tô tiểu thư mau chóng quay về.”
“Có thể……”
Tô Vãn Tình khẽ xoay người, nhìn ngoài cửa mưa to, bộ dạng đáng thương.
“Cửa có ô, ngươi có thể cầm lấy.” Kỳ Ngọc ân cần nhắc nhở.
“Được.”
Tô Vãn Tình đáp lại.
Liền chậm rãi đi tới bên cửa, cầm lấy chiếc ô, Tô Vãn Tình nhìn chiếc ô trong tay, nhếch môi.
Thoạt nhìn, chiếc ô không chắc chắn như những chiếc ô hiện đại, nàng nhanh chóng tìm ra điểm yếu của chiếc ô và làm gãy một số cành ở những vị trí quan trọng nhất.
Kỳ Ngọc ở trong nhà, không nhìn thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”.
Tô Vãn Tình cầm chiếc ô hỏng trong tay, nghiêng người, vẻ mặt khó hiểu chân thành hỏi: “Tiên sinh, vì sao chiếc ô này lại bị hỏng?”
Kỳ Ngọc sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy chiếc ô bị hỏng, hắn cảm thấy khá bất lực, tay của Tô tiểu thư chỉ có thể cầm kiếm!
Tô Vãn Tình đan hai bàn tay nhỏ bé vào nhau, siết chặt, run rẩy cầu xin: “Tiên sinh, ngài có thể cho ta vào trú mưa được không?”