"Sao vậy? Ở bệnh viện chán lắm à?"
"Tôi xuất viện để đi làm thay em, đỡ cho đám nhân viên vô dụng ở công ty suốt ngày sai bảo em." Sở Ngôn nghiêm túc nói.
"Nhưng mà..." Tạ Dư Niên vừa muốn mở miệng nói gì đó, Sở Ngôn ngỡ anh muốn từ chối hắn nên lửa giận vừa dịu đi đã lập tức bùng lên trở lại.
"Nhưng nhị cái gì, bọn họ có biết em mang thai không? Có biết Omega mang thai cần nghỉ ngơi nhiều không? Có biết sáng nào em cũng nôn đến mức không đứng thẳng nổi không? Em bỏ tiền thuê họ làm việc, nếu họ không xử lý nổi thì em giữ họ ở lại để làm gì?"
"Không phải..." Tạ Dư Niên không ngờ Sở Ngôn đột nhiên nổi giận như vậy, thật ra, hôm nay mới là lần đầu tiên anh bị ốm nghén vào buổi sáng sau khi mang thai, công việc cũng không đến nỗi quá vất vả. Trước đây, số lần Sở Ngôn đi công tác còn nhiều hơn anh, về nhà cũng muộn hơn anh.
Vả lại anh không muốn Sở Ngôn xem mình là một kẻ yếu đuối, một kẻ phụ thuộc như Hoa thổ ti.
Nhưng Sở Ngôn lại nói một tràng như thế, khiến Tạ Dư Niên không biết phản bác từ đâu nên chỉ có thể vô thức nói theo: "Anh mất trí nhớ rồi, vậy còn nhớ cách làm việc không ?"
Tạ Dư Niên hỏi rất nghiêm túc và thẳng thắn khiến Sở Ngôn cứng họng.
Hắn ngây người nhìn Tạ Dư Niên với vẻ kinh ngạc và hoang mang, xác nhận câu nói đó không phải nói đùa mà là suy nghĩ thật trong lòng đối phương, máu nóng dồn thẳng lên đầu.
"Không biết thì có thể học! Đừng xem thường tôi!"
Sở Ngôn vừa giận vừa xấu hổ, gương mặt đỏ bừng lên.
Ban đầu Tạ Dư Niên không đồng ý cho Sở Ngôn xuất viện, nhưng anh cũng không chịu nổi sự nài nỉ đủ kiểu của đối phương, thậm chí hắn còn lôi ra 108 điều hòa hợp sau hôn nhân của các cặp vợ chồng ở trên mạng, để thuyết phục anh.
"Đây." Sở Ngôn chỉ vào màn hình điện thoại: "Điều thứ 51, sau khi kết hôn, hai bên phải hỗ trợ lẫn nhau, người chồng phải biết chăm sóc cho Omega, người yếu đuối hơn."
Tạ Dư Niên khẽ nhíu mày, quy tắc sống chung thiếu căn cứ khoa học này khiến anh có chút không thoải mái.
"Em không yếu đuối." Anh chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào chồng mình: "Em đồng ý với vế trước, nhưng không thể chấp nhận vế sau."
"Ngoài ra, điều này không có căn cứ khoa học nào cả, chưa có nghiên cứu nào chứng minh rằng Omega bẩm sinh cần người khác chăm sóc."
Tạ Dư Niên biết Sở Ngôn có ý tốt nhưng những từ ngữ này luôn khiến anh nhạy cảm hơn người khác, lời vừa thốt ra, anh mới nhận ra có gì đó không ổn.
Anh không nên khiến Sở Ngôn cảm thấy khó xử.
"Được rồi tôi biết mà." Thế nhưng Sở Ngôn chẳng hề để tâm đến chuyện Tạ Dư Niên bắt bẻ từng câu chữ, cũng không hề giận dữ.
Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa lêи đỉиɦ đầu anh, lòng bàn tay hắn ấm áp như ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng phủ lên từng sợi tóc.
"Vợ tôi rất lợi hại." Sở Ngôn nói câu này một cách tự nhiên mà chẳng có chút ngượng ngùng hay do dự nào, tựa như khi hắn gọi tên Tạ Dư Niên vậy.