Sở Tu Văn nhìn hành động tương tác của hai người, trong lòng bắt đầu dấy lên một ngọn lửa không tên, anh đứng dậy nắm lấy một tay Trình Uyển Dao, “Dao Dao, đi cùng anh, em không thể ở bên anh ta!”
Trình Uyển Dao còn chưa kịp rút tay về, Cố Thần Hi đã hung dữ hất tay anh ra, giọng điệu lạnh như băng: “Người phụ nữ của tôi, ai cho phép anh chạm vào?”
Sở Tu Văn loạng choạng, suýt chút ngã xuống đất, anh ngơ ngác nhìn tay mình, vậy mà lại không chịu nổi một đả kích của người đàn ông tên Cố Thần Hi trước mặt.
Đột nhiên, Trình Uyển Dao sốt sắng, cô muốn đứng dậy, nhưng lại bị Cố Thần Hi một mực ấn xuống.
“Anh thả Dao Dao ra, cô ấy là bạn gái của tôi!” Sở Tu Văn tức giận hét lên với Cố Thần Hi.
Cố Thần Hi kéo Trình Uyển Dao đứng dậy, chỉ vào Sở Tu Văn, khẩu khí hời hợt nhưng lại có áp lực rõ rành rành, “Anh ta là bạn trai của em sao?”
Ánh mắt Sở Tu Văn lập tức nhìn Trình Uyển Dao đầy mong đợi, thậm chí còn vô thức bước lên một bước.
Trình Uyển Dao liếc nhìn Sở Tu Văn, phản ứng của anh khiến trái tim cô càng đau hơn.
Phần nhiều cô muốn nói là phải, nhưng cô lại không thể!
“Anh ấy không phải bạn trai của em, từ trước đến nay đều không phải.” Trình Uyển Dao cúi đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng của Sở Tu Văn.
Nếu cô nói như vậy, hắn sẽ để Sở Tu Văn rời đi không!
Cố Thần Hi khẽ cười một tiếng, ôm lấy vòng eo thon của cô, sự thật đã bày ra trước mắt, những gì nên nói hay không nên nói đều đã nói rồi, bây giờ cũng là lúc bọn họ phải rời khỏi.
Cố Thần Hi ôm Trình Uyển Dao đi ra ngoài, Sở Tu Văn muốn xông đến hỏi Trình Uyển Dao, mấy lời vừa rồi cô nói nhất định là dối lòng đúng không!
Cố Thần Hi vô cùng ga lăng, hắn mở cửa xe cho Trình Uyển Dao, thậm chí, còn chu đáo dùng tay chặn nóc cửa, trong mắt cũng hiện lên ý cười như không cười.
Trình Uyển Dao lặng lẽ lên xe, chẳng mấy chốc đã rời khỏi quán cà phê.
Cô không nhịn được muốn quay đầu, nhưng vừa nghiêng qua một chút, cô lại bị Cố Thần Hi bịt mắt lại.
Giây sau, người đàn ông liền cảm giác được dường như lòng bàn tay mình đang bị lông bàn chải mềm mại quét qua, tiếp đó hắn cảm nhận rõ ràng tay mình đã bị ướt.
“Không ngờ một người phụ nữ giả tạo như em còn biết khóc.”
“Thì không phải ai cũng vô cảm như anh!”
Cố Thần Hi cười khẩy, mạnh mẽ tách cơ thể Trình Uyển Dao, lau nước mắt trên mặt cô một cách thô bạo, giọng điệu lại hung ác: “Lần sau còn khóc vì người đàn ông đó, thì em đừng bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh trai em!”
Trình Uyển Dao cố gắng kìm nén nước mắt, phẫn nộ nói: “Một màn vừa rồi anh hài lòng chứ?”
Cố Thần Hi không nói gì, mà chỉ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt lạnh lùng kiên định nhìn cô.
“Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!” Trình Uyển Dao bực tức nói, cổ tay của cô có vẻ gần như sắp bị hắn bẻ gãy.
Đôi mắt Cố Thần Hi hơi nheo lại, như thể một con thú dữ đang đối mặt với con mồi, hắn nghiêng người về phía trước hôn cô mãnh liệt.
Người phụ nữ này quả nhiên không biết trời cao đất dày, cũng không biết hiện tại cô là của hắn sao?
“Ưm…” Trình Uyển Dao giãy dụa muốn đẩy hắn, ngặt nỗi sức lực quá chênh lệch, cô bị hắn hôn đến toàn thân tê liệt, mãi đến khi cô không thở được, Cố Thần Hi mới buông tha cô.
“Đến biệt thự.”
Trình Uyển Dao thấy Đoàn Tu Tư, lập tức quay đầu về hướng khác, chống cự nói: “Tôi không đi!”
“Không thể thuận theo em muốn hay không muốn! Em nên hiểu rõ thân phận của bản thân, em đến chẳng qua là chỉ để trả nợ, không phải để em đến làm đại tiểu thư!”
Câu nói ác ý này, nhất thời đã làm tổn thương trái tim của Trình Uyển Dao, cô đến đây để trả nợ không sai, chẳng lẽ ngay cả một chút tôn nghiêm, cô cũng không có sao?!
“Cố Thần Hi, anh ức hϊếp người quá đáng!”
Cố Thần Hi cảm thấy nực cười, với tính cách của hắn, mà không tống Trình Gia Ngôn vào tù đã là khoan dung lớn nhất.
“Trình Uyển Dao, từ nay trở đi, lòng tự tôn của em không còn giá trị. Đừng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt tôi, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
Trình Uyển Dao hậm hực cắn môi dưới, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống tuy không giàu có, nhưng ít nhất dưới sự che chở của anh trai, thì không có ai bắt nạt cô.
Nhưng giờ đây, cô lại bị làm nhục như thế này!