Sau Khi Làm Hòa Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 6

Hắn vội vàng rót một ly rượu khác cho lão nhân, không đợi hắn hỏi, lão liền nói: "Ta biết ngươi có nhiều điều thắc mắc, có phải hay không là muốn hỏi lý do vì sao Bồ Tát Ngục thì khiến nữ tử xua như xua vịt, còn Tồi Hồn Giáo lại là trái ngược lại."

Thiếu niên gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt tràn đầy vẻ học hỏi, không biết còn tưởng hắn đang thỉnh giáo tiên sinh về một câu thơ nào đó chứ không phải là tò mò bát quái chuyện nhà người ta.

Lão nhân ghé sát lại bên tai thiếu niên, nhỏ giọng nói: "Bởi vì Bồ Tát Ngục có một bộ công pháp tuyệt đỉnh khiến cho nữ tử vô cùng hướng tới, có thể duy trì thanh xuân mỹ mạo; mà Tồi Hồn Giáo thì là đương nhiệm giáo chủ vì nhớ nhung một người mà bắt cóc nử tử về."

Thiếu niên cảm thấy trái tim đột nhiên bắt đầu đập nhanh.

Hắn nhìn thoáng qua nét mặt tỏa sáng của lão giả, lúc cùng người ta đối diện ánh mắt đột nhiên trong lòng có chút hốt hoảng.

Con đường ban đầu vốn dĩ người đến người đi, không biết khi nào chỉ còn lại hai người hắn và lão nhân, liền lúc trước đưa rượu đưa trà tiểu nhị cũng không thấy bóng dáng.

Hắn khẽ nuốt nước miếng, vội vàng đứng lên: "Lão tiên sinh, đột nhiên ta nhớ mình còn chút việc chưa làm, xin cáo từ trước. "

"Tiểu tử, muộn rồi." Lão nhân thoạt nhìn đang chậm rãi đứng dậy, lại bóng người chợt lóe, đã đến trước mặt thiếu niên, khuôn mặt hòa ái dễ gần nói: " Đừng trách lão nhân ta đây, muốn trách thì trách ngươi lớn lên cùng các nàng quá giống."

Lời vừa dứt, một căn ngân châm liền hướng về phía thiếu niên bay tới, thiếu niên hoảng hốt lo sợ muốn rút thanh kiếm bên hông chắn lại, đã không kịp rồi, ngân châm cắm vào trên chiếc cổ trắng nõn, hắn đôi mắt một nhắm, ngã xuống không dậy nổi.

Tồi Hồn Giáo và Bồ Tát Ngục ở tại hai ngọn núi cao nhất trong trung tâm của hơn hai trăm tòa ngọn núi lớn nhỏ khác nhau, hai ngọn núi cách nhau hơn trăm mét, trên đỉnh núi có một đoạn nhai được kết nối bằng một xiềng xích to lớn, danh gọi Xích Thiết Kiều, mà nơi đây cũng chỉ có hai vị Giáo Ngục mới có thể đặt chân lui tới.

Trên Xích Thiết Kiều hai vị thủ lĩnh đã từng tiến hành hai lần quyết đấu, đều là thế hòa, không phân biệt được cao thấp, trừ bỏ hai người thực lực tương đương bên ngoài, môn đồ hai bên thực lực cũng sàn sàn nhau. Này cũng khiến cho trong vòng 5 năm này hai bên đều tương vọng nhau mà không có chính thức thực hiện hành động thanh trừ đối thủ.

Lúc nhận được thư, Nhϊếp Trì sâu sắc cảm thấy đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới.

Lúc trước hai trận quyết chiến đều là Nhϊếp Trì hẹn Tiền Hằng, đây vẫn là lần đầu tiên Tền Hằng chủ động hẹn hắn.

Chẳng qua nhìn bức thư này liền biết không phải Tiền Hằng chính mình tự tay viết, cái tên hung thần lạnh lùng đó mà có thể viết ra được một bức thư ý cảnh tha thiết như vậy, heo đều có thể leo cây.

Vào đêm, bầu trời thưa thớt mưa phùn.

Giờ Tuất canh ba, Nhϊếp Trì tay cầm một cây dù màu tím mai trắng, đúng giờ đến điểm hẹn, quần áo hắn bị hơi nước ám vào hơi hơi sũng ướt, một đầu tóc đen bóng mượt không hợp lắm với khuôn mặt già nua, lại thể hiện ra một loại cảm giác thanh thản.

Hắn khẽ mỉm cười nhìn về phía một thân ảnh đang đứng ở bên đoạn nhai.

Tiền Hằng vẫn một thân quần áo đen nhánh, đầu đội mũ choàng, ngay cả dù cũng không cầm, tựa hồ đối với nước mưa chẳng hề để ý.

Theo thông tin trên sách, tên Tiền Hằng sở hữu một thân y thuật có thể diệu thủ hồi xuân, lại thật thích dùng độc dược, sau lại trở thành Tồi Hồn Giáo Giáo chủ, sửa lại giáo quy, khiến cho mỗi một đệ tử đều phải học phương pháp làm như thế nào dụng độc.

Nhϊếp Trì chân phải nhẹ giẫm mặt đất, nhảy lên, rơi vào Xích Thiết Kiều bên trên một mắt xích, xiềng xích phát ra loảng xoảng thanh thúy va chạm âm thanh, vững vàng mà đứng thẳng gần giữa phía bên trái trên cọng xích đang hơi đung đưa.

Cạnh đó, Tiền Hằng dùng như đồng thời tốc độ như hắn mà đáp xuống vị trí trung tâm bên phải.

Mênh mông bóng đêm cộng thêm mưa bụi rơi tí tách, tại đây ban đêm, đối diện với mặt nạ quỷ hung tợn của Tiền Hằng thật sự có chút khiến cho người ta khϊếp đảm.

Không chờ Nhϊếp Trì mở miệng, không nói một lời Tiền Hằng phi thân mà đến, độc phấn bay đầy trời.Cùng "hung đồ mặt quỷ" thanh danh khiến cho người ta cảm giác kinh sợ bất đồng, đối với bị võ lâm khịt mũi coi thường đê tiện thủ đoạn, khi đối mặt với địch nhân có thể nói hắn cảm thấy không chút e ngại ngượng ngùng.