Tiền Hằng mặt lên áo choàng, thu liễm lại lệ khí trên người, trở lại trạng thái lạnh băng, mở ra cửa thư phòng, cùng hộ pháp Tịch Viên đang chờ bên ngoài đi về hướng Nghị Sự Đường.
Tồi Hồn Giáo, Nghị Sự Đường.
Ngồi trên chiếc ghế cao nhất giữa sảnh đường là một người nam nhân ăn mặc một thân áo choàng đen, dưới vành mũ là một cái mặt nạ dữ tợn, nam nhân khí thế lãnh lệ, chỉ cần ngồi một chỗ đều có thể khiến người khác ý lạnh thấm sâu vào tận con tim.
Tịch Viên thì đang hội báo những tin tức mà đối với hắn đều là chuyện xưa gạo cũ: "Giáo chủ, đây là danh sách của những kẻ trong giáo dám cả gan dan díu với đám nữ nhân ở hậu viện ạ."
Trong Tồi Hồn Giáo có một quy định, giáo chúng một khi bị phát hiện dan díu với nữ nhân sau hậu viện là tội chém đầu, đây là quy định mà vị "hung đồ mặt quỷ" sau khi trở thành Giáo chủ đưa ra khi mang về những nữ tử có khuôn mặt giống nhau.
Xung quanh Nghị Sự Đường, phân biệt đang ngồi là bốn vị trưởng lão mang danh "yêu ma quỷ quái" của Tồi Hồn Giáo, bọn họ trầm mặc không lên tiếng khi nghe Tịch Viên đọc lần lượt hơn mười cái tên, trong đó hơn phân nửa là những cái tên mới vừa gia nhập vào môn phái.
Trong đó Si trưởng lão rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: "Giáo chủ, cái giáo quy này đã thi hành được 5 năm nay, trong đó có vài cái tên đã cống hiến nhất định cho giáo phái của chúng ta, cũng có đôi phần trung thành, chẳng qua chỉ vì đầu óc mụ mị mà phạm phải một lỗi sai nhỏ, nếu chém đầu thì có chút vô tình."
Ngón trỏ Tiền Hằng khẽ gõ đánh tay vịn ghế, hỏi ngược lại: "Nếu Si trưởng lão là một người có tình như vậy, thì theo ý trưởng lão bọn họ nên lãnh hình phạt thế nào?" Ngôn ngữ rét căm, mang theo đè ép cảm giác khiến người không tài nào thở nổi.
Mị trưởng lão tiếp lời: "Giáo chủ, đây cũng không phải là ý của một mình Si trưởng lão, ta cũng cho rằng như vậy. Còn nữa, vì sao chỉ gϊếŧ nam tử, những nữ nhân dụ dỗ nam nhân đó tại sao lại không bị trừng phạt?!"
"Khi ta đem các nàng giam cầm lại nơi đây, các nàng mất đi tự do là đã chịu trừng phạt." Nếu là ngày thường, Tiền Hằng sẽ không làm việc như là giải thích này, nhưng hắn của hiện tại vô cớ mà sống lại mấy lần, tâm thái khó tránh đã có một ít thay đổi.
"Nếu như các trưởng lão đều đối việc này có không ít dị nghị, thì chiến đấu một trận đi, như thế nào?"
Thắng Tiền Hằng, thì bọn họ sẽ có quyền lên tiếng.
Nhưng bọn hắn biết, cho dù hợp lực thì bọn hắn cũng chẳng thể nào lay lộng được Tiền Hằng lấy mẩy mây nào. Bọn họ thực lực không bằng "hung đồ mặt quỷ" nên chỉ có thể làm bốn con rối trưởng lão mà thôi.
"Nếu đã không còn dị nghị gì, thì nghị sự hôm nay kết thúc tại đây đi."
Tiền Hằng đứng dậy, xoay người đi vào trong phòng, phân phó với Tịch Viên: "Tịch Viên, ngươi hãy viết một bức thư, nói là đêm nay giờ Tuất canh ba (21 giờ) ta kính mời Nhϊếp Trì Ngục chủ cùng nhau ngắm trăng tại Xích Thiết Kiều."
Tịch Viên che giấu vẻ mặt kinh ngạc, ứng lời: "Dạ, Giáo chủ."
Tạm thời các trưởng lão cùng môn đồ trong giáo đều không biết thực ra Tiền Hằng đã cho bọn họ cơ hội, nhưng đa số các nam tử đều chịu không được khảo nghiệm, cho nên đã chọn tiến tới con đường tử vong, mà những người thông qua kiểm tra, sớm đã nắm được tay mỹ nhân bị Giáo chủ tàn bạo "gϊếŧ chết" mà cao chạy xa bay.
Lần này Giáo chủ vậy mà chủ động liên hệ với "gương mặt hiền từ" Nhϊếp Trì, làm hắn có chút khϊếp sợ. Nhưng hắn chỉ là một tên hộ pháp, Giáo chủ sai hắn đánh đâu hắn liền đánh đó, không dám có dị nghị gì.
Nhϊếp Trì tỉnh toạ tại phòng ngủ một lát, sắp xếp lại ký ức, lý giải vấn đề đắp nặn nhân vật. Nhϊếp Trì còn đỡ, tính cách kiêu ngạo khó thuần, trương dương cùng hắn lúc trước khá tương tự nhau, mà tên Cố Túng Anh này tính cách lại trầm mặc ít lời hay có thể nói trắng ra là vô cùng tự ti, là một con người rất khó lý giải.
Cũng may hệ thống cũng không bắt buộc hắn phải dựa theo tính cách nguyên bản của nam chính để làm việc.
Đêm tối giờ Tuất, hắn mặc một kiện xiêm y màu tím trên người toàn thân tràn ngập khí chất phong lưu, đang đau đầu tự hỏi không biết nên làm sao giải quyết vấn đề về cái tên "hung đồ mặt quỷ" Tiền Hằng kí mới được, thì mới vừa mở cửa ra, liền thấy hộ pháp Loan Tân đang đứng bên ngoài, tay cầm một cái hộp gỗ, định gõ cửa.
"Ngục chủ, đây là thư được gửi tới từ Tồi Hồn Giáo."
Vừa mới trở thành "gương mặt hiền từ" Nhϊếp Trì cười tủm tỉm tiếp nhận hộp gỗ, mở thư ra xem.
( Nhϊếp Trì Ngục chủ, thấy chữ như gặp người, nhân lúc mùa hạ ve kêu vang, đêm khuya gió mát, trăng sáng như gương, đêm nay giờ Tuất, có thể mời ngài nhân lúc vui vẻ cùng ta ngắm trăng? Tiền Hằng kính tỏ.)
______