Hắn thật không dễ dàng thoát khỏi cốt truyện "anh hùng cứu mỹ" và muốn tách biệt với vị Ôn Đô cách cách kỳ lạ này, nếu hắn thực sự theo lời Đức Phi thay nàng cầu tình, có lẽ sẽ gặp phải nhiều rắc rối.
Dận Chân không quan tâm đến các mối tình tay ba trong truyện, không quan tâm đến tình cảm ngược luyến tàn tâm, cũng không quan tâm đến những rắc rối mà Ôn Đô cách cách gây ra.
Vì vậy, Dận Chân từ chối một cách thẳng thừng yêu cầu của Đức Phi: "Ngạch nương nói đùa rồi, dù Ôn Đô cách cách vô tội, việc Tam ca bị liên lụy mà vẫn hôn mê cho đến bây giờ cũng là sự thật. Hoàng a mã không trực tiếp ra lệnh cho người chặt đầu nàng ta, đã là một ân huệ lớn. Nếu ngạch nương không muốn Ôn Đô cách cách gặp rắc rối, cũng đừng nghĩ đến việc nhi thân cầu tình giúp, ngạch nương nên khiến Tam ca cầu tình."
"Hoàng a ma chỉ ra lệnh đưa Ôn Đô cách cách vào giam lỏng vào thiên điện Vĩnh Hòa cung, chỉ để chờ Tam ca tỉnh dậy cho huynh ấy xử trí. Làm đệ đệ, nhi thần không thể can thiệp vào việc của người khác." Dận Chân trả lời ngay lập tức, nhắc nhở Đức Phi về những gì bà vừa nói: "Nếu ngạch nương thật lòng muốn giải quyết vấn đề, hãy tìm cách sắp xếp cho Tam ca và Ôn Đô cách cách, nếu không, dù nàng ta may mắn lần này, nhưng có lẽ nàng ta cũng sẽ gặp khó khăn trong cuộc tuyển tú vào năm sau. Nhi thần nghĩ Tam ca sẵn lòng hy sinh cả mạng sống vì Ôn Đô cách cách, có lẽ cũng có cảm tình với nàng, nếu ngạch nương trông cậy vào nhi thần, thì thà trông cậy vào Tam ca...”
Điều này thực sự có lý, dù Khang Hy có ghét Ôn Đô cách cách đến đâu, Dận Chỉ "nạn nhân", cũng không để ý, nếu muốn lấy nàng ta vào phủ, hắn sao có thể làm cái gậy lớn chia tách uyên ương?
Nhưng không ngờ Đức Phi nghe xong tức giận: "Ngươi đang nói mê cái gì vậy!"
Dận Chân nhìn Đức Phi với một biểu cảm như đã dự đoán trước: "Có phải cách giải quyết hiệu quả nhất và có khả năng nhất không? Ngạch nương nổi giận như vậy, liệu có phải nghĩ rằng Tam ca là không xứng đáng với Ôn Đô cách cách này?"
Biểu cảm của Đức Phi lúng túng, chỉ cảm thấy Dận Chân ngày không vừa mắt hơn: "Ngươi chỉ cần đi cầu tình với Hoàng thượng, đâu cần phải nhiều chuyện như thế."
Dận Chân lắc đầu: "Nhi thần đã chỉ rõ con đường cho ngạch nương rồi, ngài như thế nào vẫn bảo thủ như vậy? Nhi thần đã nói rõ, nhi thần không muốn cầu tình cho Ôn Đô cách cách đó. Nàng ta không chỉ làm cho Tam ca bị bệnh nặng, mà còn làm cho Vĩnh Hòa cung và Chung Túy cung trở mặt. Nhi thần không có một ấn tượng tốt nào với nàng ta, ngạch nương vẫn là nên tìm người khác đi. Nhi thần thấy Thập Tứ sẽ không tồi, đệ ấy còn nhỏ, cho dù hoàng a mã trong lời nói không thích, nhưng cũng sẽ chỉ mắng đệ ấy lộng ngôn không cố kỵ.”
Nói xong, Dận Chân liền đứng dậy rời khỏi Vĩnh Hòa cung, sau đó đi thẳng đến Khâm Thiên Giám, đối với tiếng chén trà vỡ vụn phía sau cũng nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này trong Vĩnh Hòa cung, đã một mảnh hỗn độn.
Cung nữ hầu hạ Đức phi sớm thành thói quen, cho dù Đức phi thời điểm tức giận nhất, việc có thể làm cũng chỉ là mặt không đổi sắc.
Khi Đức Phi bình tĩnh lại, cung nữ đó mới dựa vào hiểu biết về tính tình của Đức Phi để mở miệng khuyên bảo: "Nương nương, Thập Tứ a ca vẫn còn trẻ tuổi, không biết gì cả, đương nhiên là không thể để ngài ấy cầu xin cho Ôn Đô Cách Cách. Điều này có thể làm cho Hoàng thượng có ấn tượng không tốt về ngài ấy. Tuy nhiên, để Thập Tứ a ca cầu tình cũng có một số chút nên chỗ. Nô tỳ biết rằng nương nương thích Ôn Đô Cách Cách, nhưng dựa theo thân phận của nàng, nếu nàng có thể gả cho Tam a ca, dù chỉ là một cách cách nhập phủ cũng sẽ là tổ tiên đốt cao hương..."
Đức Phi một tay đẩy người xuống đất: "Tiện tì! Câm miệng lại cho bản cung!"
Những người này không biết gì cả, nếu không thì làm sao dám nói những lời như vậy? Làm sao Ôn Đô có thể gả cho lão Tam? Nàng và lão Tam chính là chân chính có quan hệ huyết thống...
Trong Vĩnh Hòa cung, mọi thứ đều đang hỗn loạn. Nhưng Dận Chân vừa từ Khâm Thiên Giam đi ra, lại tràn đầy nụ cười.