Trong ánh mắt căm ghét của Hạ Thanh Nịnh, Vương Minh Phương chạy đến bên cạnh mấy người.
Triệu Thúy Lan nhìn thấy Vương Minh Phương như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, vội mở miệng giải thích.
“Thím Minh Phương, cô đến rồi, vừa rồi tôi chỉ muốn đùa một chút với Thanh Nịnh, không nghĩ đến đám tiểu bối bọn chúng lại nghiêm túc như vậy, còn muốn đi đồn cục công an gì đó, cô là người thông tình đạt lý nhất, nhanh giúp tôi khuyên bọn chúng đi.”
“Nói đùa? Thím lấy danh tiết của người khác ra mà nói đùa ư?” Không đợi Vương Minh Phương nói chuyện, Lục Kinh Chập sắc bén hỏi lại, hiển nhiên không có dự định dàn xếp ổn thỏa.
“Triệu Thúy Lan, cô nghe xem chính mình đã nói nhảm gì, cô cũng là phụ nữ, danh tiết có thể lấy ra nói đùa sao?” Lý Thu Liên chủ nhiệm hội phụ nữ đứng ở bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, mở miệng nói.
“Không phải, không phải.” Triệu Thúy Lan liên tục xua tay: “Tôi không có ý đó.” Nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua Vương Minh Phương.
Chỉ cần không động đến lợi ích của mình, Vương Minh Phương sẽ làm người tốt, chỉ thấy bà ta khẽ cười nhìn Lục Kinh Chập nói: “Kinh Chập à, tất cả mọi người đều là làng xóm láng giềng, thím nghĩ thím Thúy Lan của cháu cũng không có ác ý gì đâu, đều là miệng bô bô bụng vô tâm.” Nói xong lại quay đầu nhìn sang Hạ Thanh Nịnh an ủi.
“Thanh Nịnh nhà chúng ta là người hiểu chuyện nhất, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà cùng thím Thúy Lan của cháu so đo đúng không?”
Nếu theo tính cách của nguyên chủ, nghe Vương Minh Phương đã nói như vậy, cô sẽ chỉ nuốt giận vào bụng cúi đầu nói vâng, nhưng bây giờ đứng ở đây không phải nguyên chủ, Hạ Thanh Nịnh cô sẽ không chịu ấm ức này, càng sẽ không để Vương Minh Phương đứng đó làm người tốt.
Chỉ thấy Hạ Thanh Nịnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Minh Phương, vẻ mặt tủi thân nói: “Cháu hiểu chuyện thì nên chịu ấm ức sao? Nếu hôm nay người mà bà ta nói không phải cháu mà là con gái ruột Hà San San của thím, thím còn cảm thấy đây là chuyện nhỏ, còn rộng lượng không so đo sao?”
Muốn giả bộ, ai mà không biết?
Giọng của cô rất dịu dàng, nhưng tràn đầy ấm ức, thậm chí trong mắt còn phủ một tầng hơi nước, nhìn càng khiến cho người ta đau lòng.
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Vương Minh Phương, ánh mắt rõ ràng đang nói.
Quả nhiên không phải con dâu ruột của mình, sẽ không thật lòng yêu thương.
Hiển nhiên Vương Minh Phương cũng không nghĩ đến một Hạ Thanh Nịnh luôn luôn trung thực lại không nghe lời mình, còn đào hố cho bà ta, sau khi kịp phản ứng, vội nói: “Cháu đó, đứa nhỏ này, cháu nói gì vậy? Thím đối xử với cháu tốt như vậy, mỗi người trong đại viện đều nhìn thấy rõ ràng, cháu đâu thể nói mấy lời vô lương tâm đó!”