Nói xong bà ta lại quay đầu nhìn về phía Triệu Thúy Lan, nghĩ chính từ liêm nói: “Thím Thúy Lan, con người của cô tốt, nhưng tất cả đều bị cái miệng này hại, cô xem chuyện hôm nay mình gây ra đi, còn không nhanh xin lỗi Thanh Nịnh.”
Quả nhiên Vương Minh Phương rất lợi hại, dăm ba câu đã chuyển mâu thuẫn về phía người Triệu Thúy Lan.
Bắt bà ta phải nhận lỗi với một con bé từ nông thôn đến, trong lòng Triệu Thúy Lan có 100 lần không nguyện ý, nhưng lại sợ thằng hai nhà họ Lục kéo chính mình đến cục công an, đành phải không cam tâm tình nguyện xin lỗi Hạ Thanh Nịnh.
“Hôm nay là thím không đúng, không nên nói cháu như vậy, thím ở đây xin lỗi cháu, cháu đừng so đo với thím.”
Mặc dù nhìn ra được bà ta không có mấy phần thực lòng, nhưng có thể khiến bà ta xin lỗi mình trước mặt nhiều người như vậy, Hạ Thanh Nịnh vẫn xem như hài lòng.
“Đúng vậy, về sau đừng nói năng lung tung, người biết chuyện biết cô có lòng tốt muốn nhắc nhở, nhưng người không biết còn cho rằng cô đang cố ý bắt nạt tiểu bối đấy.” Vương Minh Phương nói.
Nhìn như là một câu lơ đãng, trong lúc vô tình lại đang chỉ điểm Triệu Thúy Lan, quả nhiên một giây sau, Triệu Thúy Lan bị lừa, theo ý của bà ta bắt đầu nói: “Đúng đúng đúng, Kinh Chập à, thím cũng chỉ có lòng tốt, chỉ muốn nhắc nhở con nhóc Thanh Nịnh này đừng làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Lục các cháu. Nhớ ngày đó cô ta ỷ lại vào cháu như thế nào, bắt cháu cưới cô ta, chuyện này mọi người đều biết.”
Vừa nói vậy, trong nháy mắt sắc mặt Lục Kinh Chập âm trầm, anh cau mày, vô thức siết chặt nắm đấm, nhìn ra được anh đang cực kỳ áp chế lửa giận.
Chuyện của anh và Hạ Thanh Nịnh, cho dù ở giữa có nội tình gì, anh làm chú em chồng lại cưới chị dâu chưa vào cửa, tóm lại vẫn là một chuyện không vẻ vang gì.
Đây cũng chính là nguyên nhân anh đi bộ đội bốn năm không về.
Đây vốn dĩ là chuyện xấu trong nhà họ Lục, lại bị một người ngoài không chút cố kỵ nói ra ở ngoài, chỉ cần là người cần mặt mũi đều sẽ cảm giác được nhục nhã.
Câu chuyện là do Vương Minh Phương cố ý đưa, cũng muốn mượn miệng Triệu Thúy Lan khiến Hạ Thanh Nịnh khó chịu, ai bảo vừa rồi cô không nghe lời, chen vào lời mình.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Thanh Nịnh đều vô thức mang theo vẻ khinh bỉ.
Sắc mặt Lục Kinh Chập càng tái mét, cơn giận không lời nào có thể miêu tả xông lên.
Vương Minh Phương thấy mục đích đã đạt được, lại giả bộ làm người tốt, đi lên giảng hòa.
“Ôi chao, sao lại nói mấy chuyện này chứ, việc này đã qua mấy năm rồi, bây giờ con Lập Đông nhà chúng tôi đã lớn vậy rồi, những chuyện này đều sớm quên đi, về sau tất cả mọi người đừng nhắc lại nữa, tránh cho ảnh hưởng đến tình cảm của anh em hai đứa.”
Người này quả nhiên xảo trá!