Trương Mục Thụy biết Ngô Tranh có khúc mắc trong lòng nên cũng không trêu ghẹo nữa. Hắn lấy từ sau lưng ra một phần điểm tâm được bọc bởi giấy dầu, phía trên viết một chữ chỉ hồng "Vượng", Ngô Tranh vừa thấy chỉ liền biết là tiệm điểm tâm Liêu gia ở Thành Đông.
"Điểm tâm Liêu gia! Mục Thụy, đây là bánh quy xốp và bánh đậu xanh à?" Ngô Tranh hưng phấn hỏi, phải biết rằng anh thích tiệm điểm tâm này nhất!
"Không không không, không phải." Trương Mục Thụy cười nói: "Là loại điểm tâm mới, tên là lòng đỏ trứng tơ vàng"
"Nghe tên là biết ngon liền!" Ngô Tranh rất là hưng phấn nói.
Nói xong, Ngô Tranh liền mở bao giấy dầu ra.
Bên trong là lòng đỏ trứng tơ vàng giòn rụm, thật không hổ danh cho cái tên này, lớp vỏ giòn khô được đốt một điểm hồng, cắn to một ngụm, hương vị ngọt ngào ở lớp vỏ giòn ngoài lập tức chạm đến tận tim người. Nhìn cẩn thận, bên trong hình như là vị thịt heo, thế mà lại là một hương vị hoàn toàn khác biệt. Cẩn thận nhai đi nhai lại, đọng lại trong miệng còn có vị của lòng đỏ trứng.
Trương Mục Thụy bất đắc dĩ nhìn Ngô Tranh, người này mới cắn một miếng mà lại có loại biểu tình này, ăn ngon vậy sao? Thật đúng là, vẫn luôn như thế a...
Vô luận từ nhỏ tới lớn.
Mặc dù so với những người khác thì cơ thể anh khá cao lớn, nhưng trái tim anh lại cứng cỏi hơn bất kì ai, lúc học sẽ không bao giờ dối trá, anh cũng sẽ không cố gắng thể hiện bản thân, cho dù bị hiểu lầm, cũng sẽ không đi biện bạch cho chính mình.
"Mục Thụy, ngươi tới ăn một cái đi!" Ánh mắt Ngô Tranh sáng bừng nói: "Cái này hẳn là rất quý! Ta chỉ mới từng nếm qua vị ngọt của điểm tâm, thật không ngờ hàm vị* của nó cũng ngon như vậy!"
*Hàm vị: Vị đọng lại trong miệng
"Ngươi thích là được." Trương Mục Thụy nói, hắn vốn cũng không có ý định ăn, nhưng khi nhìn ánh mắt sáng bừng của Ngô Tranh, hắn cũng cầm thử một cái.
Ngô Tranh thấy Trương Mục Thụy cầm một cái, liền cẩn thận gói kỹ một lần nữa bằng giấy dầu: "Ta muốn mang về cho cha và ba ăn."
"Ừm." Trương Mục Thụy gật gật đầu: "Thật ra ngươi giữ cái này trong khách điếm* cũng được, ta có thể cho Ngô thúc thêm."
*Khách điếm: Nhà trọ, lữ quán
"Không cần, từng này là đủ rồi. Mục Thụy ngươi tiêu pha như vậy, Trương thẩm sẽ rất không vui phải không?" Ngô Tranh nói: "Dù sao Trương thẩm cũng hy vọng ngươi có thể đi thi Trạng Nguyên, cũng... không muốn ngươi... gần gũi với ta quá."
Trương Mục Thụy nghe Ngô Tranh nói xong, lại cười cười: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta trước đây cũng đã nói qua, ta muốn cưới ngươi. Còn về phần kia, ta tự biết đi khuyên bảo."
Ngô Tranh nghe Trương Mục Thụy nói vậy, không nhịn được đỏ mặt, nhìn hết sức ngọt ngào.
Nhưng trong lòng vẫn còn vài tia lo lắng. Anh hiểu, tuy Trương thẩm thích anh nhưng hoàn toàn không nghĩ sẽ cho anh làm phu của Mục Thụy. Hơn nữa, bà còn hy vọng Mục Thụy sẽ tếp tục tiến về phía trước. Giờ Mục Thụy đã là tú tài, nếu tiếp tục đi thi khoa cử, sau đó thông qua thi hương, Mục Thụy sẽ trở thành người mang công danh. Vậy thì hắn liền khác biệt hoàn toàn với nơi này. Nghĩ như vậy, Ngô Tranh nhịn không được căng thẳng.
Trương Mục Thụy nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó nói với Ngô Tranh: "Bây giờ ta còn có chút việc, cần đi trước, đợi mọi chuyện ổn định hơn ta lại đến hỗ trợ ngươi nhé?"
Ngô Tranh vội vàng lắc đầu nói: "Ngươi cứ lấy chuyện của ngươi làm trọng đi! Chỗ này cũng không cần ngươi giúp."
Trương Mục Thụy xoa đầu Ngô Tranh làm Ngô Tranh không khỏi ngượng ngùng, sau đó hắn lại hỏi: "Thật sự không cần ta đến giúp sao?"
Ngô Tranh vội vàng lắc đầu, Trương Mục Thụy thấy Ngô Tranh kiên trì như vậy liền mở cửa rời đi.
Ngô Tranh nhìn Trương Mục Thụy rời đi xong liền cất kỹ bao điểm tâm, sau đó thay nước cho đậu hủ ngâm. Anh cẩn thận đem đậu hủ buổi sáng chưa bán hết rửa thật sạch, rồi để vào chỗ râm mát thông gió trong nhà.
Giờ là buổi trưa, Ngô Tranh đi đóng cửa sổ, sau đó vào phòng. Tuy đã đóng cửa sổ, anh cũng không gỡ bán bài tử xuống.
Từ khi Ngô Tranh tiếp nhận tiệm đậu hủ, anh liền ở nơi này một mình. Tuy cha cùng ba mỗi tháng sẽ về một lần, nhưng để làm tốt đậu hủ, mỗi ngày, vào giờ dần canh ba* là Ngô Tranh phải rời giường. Tuy buổi chiều có thể đóng cửa sớm một chút, nhưng dọn dẹp những thứ khác xong cũng sẽ tới giờ hợi**. Quá muộn, tất nhiên với một ca nhi sẽ không an toàn, cho dù là ca nhi giống Ngô Tranh...
*Giờ dần: 3-5 giờ sáng
**Giờ hợi: 21-23 giờ
Nhưng Ngô Tranh cũng không muốn cả nhà ở đây, cha bởi vì bị bệnh mà ở đây tĩnh dưỡng không tốt nên mới phải đi ngoại ô tu dưỡng. Huống hồ, nếu để cho người khác biết tiệm bán đậu hủ có người nhà bị bệnh thì thanh danh của tiệm đậu hủ sẽ bị ảnh hưởng, người đến mua cũng sẽ không vui.
Cha nhất định phải chiếu cố ba, cho nên nghĩ như thế nào thì việc để anh ở lại tiệm đậu hủ một mình cũng là lựa chọn tốt nhất. Tuy Thành Tây cũng không có phú nhân trị an tốt như Thành Đông, nhưng cũng không kém lắm. Hơn nữa, hàng xóm thân thiết đều đã quen rất nhiều năm, cũng biết tình huống ở Ngô gia, nên cũng hay ra giúp đỡ anh.
Vấn đề là ngoại trừ Trương Mục Thụy, mọi người đều coi anh như hán tử mà đối đãi. Dù sao nhìn thân hình anh còn giống hán tử hơn hán tử...