Tôi “Ghét” Ngài – Tổng Tài Bá Đạo

Chương 7: Ở với tôi

Tại nhà Hạ Nguyệt.

Nguyệt: “Ơ? Sao lại không cho con ở đây?”

Bà Liên Hoa( bà ngoại Hạ Nguyệt) khẽ khàn nói.

“Ta nói rồi, con ra ngoài ở, ta không cho con ở đây nữa.”

Hạ Nguyệt nhìn bà có chút lo lắng.

“Có chuyện gì sao ạ? Cho con biết lí do đi mà.”

“Vì con lớn rồi, thế thôi.”

Bà đẩy Hạ Nguyệt ra ngoài cùng chiếc vali. Cánh cửa đóng lại trước khi nàng có thể nói thêm bất cứ thứ gì.

Hạ Nguyệt xoa chiếc đồng hồ trên tay, đường truyền bắt tính hiệu, hình ảnh Nhật Hạ xuất hiện.

“Tiểu Hạ.”

“Sao vậy?”

“Đón tớ về ở với, tự nhiên bà đuổi tớ.”

“Ơ, mình qua liền.”

Tuy nhiên, lúc sau Nhật Hạ gọi lại, sắc mặt hoang mang.

“Ba mẹ với không cho mình ra ngoài, nhốt mình luôn trong phòng rồi, còn nói không cho cậu về nữa.”

“Cái gì cơ?”

Còn muốn nói thêm thì tín hiệu bên Nhật Hạ bị ngắt.

Hạ Nguyệt nhìn bầu trời xanh rồi thở dài.

Hạ Nguyệt kéo vali đi trên con đường vắng lặng, dường như cuộc đời đang trêu ngươi nàng.

Một chiếc siêu xe dừng lại trước mặt nàng.

Nàng dừng lại, vừa nhìn thấy người bước xuống xe nàng đã khó chịu lùi lại.

“Hạ Nguyệt.”

“Đặng Thiên Long! Có phải chị không hả? Là chị làm cho tôi vô gia cư, không công việc, không nhà, không cửa…”

“Em nói gì vậy? Tôi không hiểu.”

“Chỉ có chị thôi! Từ lúc gặp chị đến giờ tôi gặp toàn chuyện xui xẻo.”

Thiên Long thở dài nhìn nàng.

“Không phải chị, thật mà.”

Nàng nhìn cô rồi quay đi.

“Đến nhà chị nha?”

Nàng không nói gì.

Cô cầm vali cho nàng rồi nắm tay nàng kéo về chiếc siêu xe kia.

Về đến nhà cô.

Hạ Nguyệt đi nhanh về phòng bếp, cầm liền một chai rượu mà uống.

“Hạ Nguyệt! Rượu đó không uống được.”

“Chị đừng có kẹo kiệt.”

“Không phải! Rượu này mạnh lắm.”

Nàng không nghe liền rút rượu ra ly rồi uống một hơi.

Đặt ly xuống đầu nàng bắt đầu choáng.

Thiên Long chạy lại đỡ lấy eo nàng. Nàng tựa vào người cô.

“Rượu ngon…ngon lắm”

“Em còn dám nói!”

Hạ Nguyệt vươn tay ôm cổ cô.

“Chị gái…sao chị xinh đẹp vậy…chị làm vợ em không?”

Thiên Long nhăn mặt, bế cô đem đến giường. Đặt nhẹ nàng xuống giường.

“Em tỉnh dậy không xong với tôi đâu.”

Hạ Nguyệt nắm tay cô kéo xuống, quá bất ngờ cô mất đà ngã xuống, tay vội chống.

“Em đừng có quấy.”

Hạ Nguyệt chòm người muốn hôn cô, cô thuận theo đưa tay đỡ đầu nàng.

“ẸO…”

Hạ Nguyệt nôn!

Thiên Long mặt tối sầm.

“EM gan lắm.”

Cô bế nàng vào nhà tắm lau người cho nàng rồi dọn dẹp.

Vị tổng tài mắc bệnh sạch sẽ phải dọn dẹp mọi thứ chỉ vì không muốn ai nhìn thấy nàng trong bộ sạng say rượu.

Sau khi dọn dẹp xong cô nhận được cuộc gọi từ bà nội mình.

“Sao rồi cháu của bà. Cô bé đó không nhà ở không việc làm. Tiếp theo chỉ cần đói và…”

“Con không để bà đạt ý định đâu!”

“Con đấu không lại đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời.”

“Bà cứ chờ xem.”

Dương Hạ Nguyệt đến bàn làm việc của cô, đặt cầm lên bàn, quay sang nhìn cô.

“Tiểu tổ tông. Em làm gì vậy?”

Thiên Long thấy nàng liền có chút hoảng loạn.

“Này này, không được quấy!”

Hạ Nguyệt ngồi lên đùi cô.

“Chị gái xinh đẹp! Chị làm gì vậy?”

“Em đừng có kích tôi. Đừng tưởng tôi không dám…”

Hạ Nguyệt ôm lấy cổ cô kéo xuống, hôn môi cô.

“Dương…Hạ…Nguyệt! Gan em đúng là quá lớn rồi.”

Cô nâng cầm nàng khó chịu.

“Em dám cưỡng hôn tôi!”

Hạ Nguyệt vẫn không dừng, nàng đưa tay sờ bụng rồi di chuyển đến vòng một của cô.

“Chị sao lại săn chắc được như vậy chứ.”

“EM…”

Tiện tay cô bế nàng đặt xuống ghế, lấy trong tủ ra một viên thuốc giải rượu. Cô nâng nhẹ cầm nàng.

“Nào…mèo nhỏ…mau uống.”

Nàng lắc đầu nũng nịu.

“Thuốc đắng lắm, không uống.”

Dỗ mãi nàng vẫn không chịu uống, cô đành trực tiếp cho nước vào miệng mình, đặt thuốc vào miệng nàng, hôn sâu.

“Ưʍ..”

“Uống xong rồi thì đi ngủ mau.”

“Không chịu. Chị gái xinh đẹp làm vợ em đi.”

Cô bất lực xoa hai bên thái dương.

“Tôi còn phải làm việc, em mau đi ngủ.”

“Không muốn, không muốn.”

“Thôi nào, em muốn thế nào?”

“Làm chồng chị.”

Thiên Long nuốt nước bọt.

‘Khó nuốt cục tức này thật chứ.”

“Vậy em muốn làm gì thì làm.”

Hạ Nguyệt cởϊ áσ ngoài của cô ra, tay sờ soạng vòng một, người nàng áp sát vào người cô.

“Chị gái, ngực chị thật đẹp a.”

“Em là người đầu tiên dám làm chuyện này trên người tôi đó.”

Nàng đứa tay vào bên trong liền bị cô nắm lại.

“Nào. Không nghịch nữa.”

“Ơ. Hong chịu.”

“Nào, muốn tôi ngủ chung chứ gì.”

Cô bế nàng lên đem về phòng. Đặt nàng xuống giường cô ngồi xuống bên cạnh.

“Ngoan, ngủ đi.”

Cô xoa nhẹ má nàng, nàng đưa tay nắm tay cô kéo cô xuống nằm bên cạnh mình. Nàng úp mặt vào lòng cô ngủ say. Cô nhìn nàng cảm thấy có chút yên bình, vuốt tóc mai của nàng.

“Đúng là nghịch ngợm.”

Cô cũng thϊếp đi.

Sau khi nàng tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy bản thân đang nằm trong lòng cô. Đầu nàng liền load lại toàn bộ sự việc trước đó, càng nhớ mặt nàng càng đỏ hơn.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng cô trầm ấm vang lên, cùng với xúc giác được cô xoa đầu làm nàng giật mình. Nàng ngước nhìn cô rồi liền cúi đầu xuống.

Cô liền ngồi dậy, mặc lại áo rồi đứng lên.

“Thiên…Thiên Long.”

Vẻ mặt có chút hài lòng, cô quay lại nhìn nàng, nhướng lông mày tỏ ý muốn hỏi nàng.

“C…Có phải khi say đã có chút quá đáng với chị không?”

“Phải đó, từ khi sinh đến giờ, em là người đầu tiên chiếm tiện nghi tôi như vậy.”

“E…em xin lỗi.”

Cô quay lại cúi xuống sát mặt nàng.

“Chỉ xin lỗi đơn giản như vậy à? Em uống hết nửa chai rượu của tôi, hại tôi dọn dẹp một phen, còn muốn tôi làm v…”

Hạ Nguyệt liền chặn miệng cô lại.

“N..nói tới đó thôi, có gì thì chị cứ nói luôn đi, muốn em làm gì hả?”