"Sao, sợ ta độc chết ngươi? Nếu ta muốn mạng của ngươi, cần gì phải làm điều thừa trị hai chân phế kia của ngươi, ngươi có thể không thuốc, nhưng nếu ngươi chết, hai hài tử của ngươi ta xử trí như thế nào, chính là ta định đoạt."
Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên một tia áng u ám lạnh lẽo.
Lúc này, một đôi tay nhỏ non nớt duỗi ra cầm thuốc đưa đến bên miệng Tiêu Tẫn.
"Phụ thân, ngài ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc là có thể khỏe."
Tiêu Tẫn hoàn hồn, nhìn mắt to nữ nhi khóc đến đỏ, sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, há mồm thuốc vào.
Hắn không muốn từ chối nữ nhi, thấy bộ dáng thất vọng của cô bé.
Dù sao thương thế của Tiêu Tẫn quá nặng, sau khi uống thuốc có một trận buồn ngủ đánh úp lại, đảo mắt hắn liền hôn mê qua đi.
"Phụ thân, phụ thân làm sao vậy?" Nhị Bảo thấy Tiêu Tẫn bất động trực tiếp dọa choáng váng.
Tô Oanh nhìn qua: "Phụ thân ngươi chỉ là quá suy yếu nên ngủ rồi, dể hắn ngủ nhiều chút, ngủ ngon mới có thể khôi phục nhanh hơn."
Nhị Bảo nhìn Tiêu Tẫn, lại ngẩng đầu nhìn Tô Oanh, lúc đối diện với mắt của Tô Oanh, cô bé sợ hãi rụt đến bên người Tiêu Tẫn.
Tô Oanh lấy ra lương khô nén từ trên người đưa đến trước mặt cô bé: "Đã đói bụng chưa, ăn chút đồ ăn trước."
Nước mắt Nhị Bảo còn run rẩy vương ở lông mi, mắt trông mong nhìn lương khô trong tay Tô Oanh, từ ngày hôm qua đến bây giờ cô bé đều chưa được ăn cái gì, đã sớm đói đến trước ngực dán ra sau lưng.
Chỉ là nàng không dám ăn đồ của Tô Oanh: "Ta không đói bụng!"
"Không đói bụng mà ngươi còn đi trộm lương khô với ca ca ngươi?"
Nhị Bảo mở to mắt to đỏ ửng bập bẽ nói: "Ca ca nói, phụ thân ăn no bụng là có thể khỏe lên, chỉ là ta, chúng ta không có lương khô..."
Đáy lòng Tô Oanh khẽ nhúc nhích: "Cho nên các ngươi chạy tới chỗ của quan sai, muốn lấy chút lương khô cho phụ thân ngươi ăn?"
Nhị Bảo hơi ủ rũ gật đầu, bọn họ ngây ngốc, lúc lấy lương khô bị quan sai phát hiện, hiện tại lương khô cũng không lấy được, ca ca còn bị thương.
Tô Oanh duỗi tay ôm nàng đến bên người, để lương khô vào trong tay nho nhỏ của cô bé.
"Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi nhất định sẽ khá lên, vừa rồi lúc ta ngất xỉu, ngươi đoán ta thấy ai?"
Nhị Bảo đột nhiên bị nàng ôm lấy, lập tức không dám động, mắt to ngập nước thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Tô Oanh mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Biết Diêm La Vương không, hắn nói, ta làm rất nhiều chuyện xấu vốn là muốn bắt ta đi địa phủ, nhưng các ngươi quá nhỏ, ta đi sẽ không ai chăm sóc các ngươi, cho nên thả ta trở về để ta chăm sóc cho các ngươi thật tốt, còn cảnh cáo ta không thể làm chuyện xấu nữa, bằng không đã bắt ta đi."
Nhị Bảo nghe được sửng sốt: "Ngươi làm chuyện xấu Diêm Vương gia sẽ bắt ngươi đi sao?"
Tô Oanh chắc chắn gật đầu: "Đúng vậy, cho nên ngươi không cần sợ hãi ta sẽ bán ngươi đi, lương khô này an tâm ăn đi."
Nhị Bảo cảm thấy Diêm La Vương nói có thể tin tưởng, không từ chối Tô Oanh nữa, tay nhỏ ôm lương khô, cái miệng nhỏ ăn như cái miệng của hamster.
Tô Oanh sợ cô bé nghẹn, lại từ không gian cầm túi nước ra cho cô bé uống nước.
Nhị Bảo ăn uống no đủ sau đó cũng mệt rã rời, thân thể cô bé co thành một đoàn nho nhỏ, dựa vào bên người Tiêu Tẫn nhắm mắt lại.