Edit: Hỗn Yên
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Quả nhiên, tiếng động bên trong đã dừng. Bạch Nhứ tiến lên thêm mấy bước thì thấy Mạc Diễm nâng tay lên, trong con hẻm hiện lên một kết giới có màu sắc như lửa.
Một bóng đen như mực bám lên trên tường, nhảy về phía kết giới rồi ngã trở lại với một tiếng vang lớn. Bạch Nhứ còn nghe thấy tiếng thịt nặng nề rơi xuống đất.
“Chạy à?” Mạc Diễm tựa lên trên tường, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác ra ngậm lấy: “Lần trước tôi đã để cậu chạy, lần này nếu tôi còn để cậu chạy thoát nữa tôi sẽ trở thành cháu của cậu.”
Bạch Nhứ há hốc mồm trong bóng tối. Cậu khẽ chớp hai mắt, trong phút chốc còn nghi ngờ mình đã nhận lầm người.
Mạc Diễm trong truyền thuyết rất ít khi nói cười, còn cực kỳ ghét nói nhiều, bây giờ…
“Lăng Phong!” Một bóng người lơ lửng trong bóng đêm, phía sau hình như còn có một cái đuôi thon dài: “Vì sao anh lại không chịu buông tha cho tôi?”
“Nếu cậu không làm việc xấu, tôi cần phải bắt cậu sao?” Mạc Diễm chậm rãi hút thuốc: “Tôi ăn no cũng ngại làm mà phải không?”
“Hừ, anh tưởng anh là đấng cứu thế à?” Người kia đi tới gần Mạc Diễm: “Cục quản lý cho anh bao nhiêu tiền để anh bỏ ăn bỏ ngủ chạy khắp thành phố vậy?”
“Không nhiều lắm, vừa đủ để ăn cơm.” Mạc Diễm giơ tay nhìn đồng hồ: “9 giờ rồi.”
“Thì sao?”
“Thu thập cậu xong tôi sẽ về nhà ngủ. Ai nói tôi không được ngủ chứ?”
Người vốn định đi lên trước dừng bước, chuyển ánh mắt từ trên người Mạc Diễm qua bên chỗ Bạch Nhứ: “Còn mang người tới giúp à?”
Mạc Diễm ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Bạch Nhứ thì thấy Bạch Nhứ đang cẩn thận đứng sát tường, núp trong bóng tối.
Mạc Diễm nhíu mày, còn chưa kịp hành động thì bóng dáng ở cách đó không xa đã mau chóng nhảy tới chỗ Bạch Nhứ. Chỉ trong chớp mắt nó đã xuất hiện trước mặt Bạch Nhứ.
Cả người Bạch Nhứ căng cứng, vừa định chạy thì đã có người bóp chặt lấy cổ.
Trước mắt cậu xuất hiện một gương mặt gầy gò, đôi mắt chỉ to bằng hạt đậu, trên trán có một túm lông. Phía sau nó còn có một cái đuôi thon dài, dính nhớp làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Đây là một con chuột yêu, có lẽ do thời gian tu luyện chưa dài nên chưa hoàn toàn biến hình được.
“Thả tôi đi, nếu không tôi bóp chết cậu ta.” Chuột yêu tưởng đã tìm được cơ hội chạy trốn, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Bạch Nhứ có chút không thở nổi. Thấy Mạc Diễm vẫn không có hành động gì, cậu thầm nghĩ thảm rồi, nếu anh không ra tay thì cậu sẽ bị bóp chết.
“Tôi không quen cậu ta.” Mạc Diễm nói: “Nếu cậu bóp chết cậu ta, đợi lát tới Cục quản lý thì cậu sẽ có thêm một tội danh nữa.”
Trong lòng Bạch Nhứ cảm thấy rất thê lương. Cậu khẽ bĩu môi rồi rút bàn tay đang giấu phía sau lưng ra.
Không ai quản thì phải tự cứu thôi. Cục quản lý chỉ nói yêu và bán yêu không được sử dụng pháp thuật với loài người, không nói không được với yêu mà.
Bạch Nhứ ngẫm nghĩ rồi vươn tay về phía Mạc Diễm khiến cho con chuột đang bóp cổ mình phải kêu lên một tiếng rồi bay về phía Mạc Diễm.
“Ha.” Bạch Nhứ hít sâu hai hơi rồi thu tay lại, tiếp tục đứng sát vào tường.
Chuột yêu bị đánh bay đi, vừa hay đưa tới đúng nơi. Mạc Diễm tùy tiện trói nó bằng dây thừng rồi ném xuống đất.
“Sao cậu lại ở đây?” Mạc Diễm không vui hỏi.
“Em…” Bạch Nhứ ngại ngùng tới đỏ cả tai. Sau mấy tiếng em, cậu nói: “Em tình cờ đi ngang qua.”
“Nói thật!”
“Em, em đi theo anh tới đây,”
Mạc Diễm hừ một tiếng, nhấc chuột yêu đã ngất xỉu đi ra ngoài. Bạch Nhứ mau chóng đuổi theo. Lúc sắp ra tới con hẻm nhỏ, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, trên mặt đất cuối con hẻm hình như còn có một người đang nằm.
Con chuột yêu này làm chuyện xấu, hút linh khí của con người nên Mạc Diễm mới bắt nó tới Cục quản lý.
Đây là chức trách của yêu sư, Mạc Diễm vậy mà lại là một yêu sư.
Anh không phải là đạo diễn sao?