Edit: Hỗn Yên
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Lúc này trên đường còn rất nhiều người. Mặt chuột yêu không quá đáng sợ, dù sao thì mọi người cũng đã thấy nhiều rồi. Nhưng Mạc Diễm sợ sẽ tạo nên khủng hoảng nên vẫn cởϊ áσ khoác mình ra phủ lên đầu chuột yêu rồi mới dẫn nó đi ra ngoài.
Bạch Nhứ chậm rãi chạy theo sau. Cậu không quan tâm tới cái gáy đang đau, chỉ nghĩ tiếp theo nên giải thích với Mạc Diễm như thế nào.
Hình như anh giận rồi.
Theo tới đường lớn, Mạc Diễm vẫy gọi xe. Bạch Nhứ đứng bên cạnh xe mấy giây, nhân lúc Mạc Diễm nhét chuột yêu vào ghế sau, cậu mau chóng kéo cửa ghế phụ ra, ngồi vào rồi khóa chặt cửa xe.
Mạc Diễm ngửi thấy mùi máu tươi, khẽ nhíu mày nhưng cũng không phản đối, chỉ báo địa chỉ rồi tựa lên lưng ghế ngủ.
Cục quản lý ở trung tâm thành phố, đi xe tốn khoảng 30 phút. Mạc Diễm lấy cổ áo che đi nửa khuôn mặt, ngủ rất say, hoàn toàn không quan tâm tới chiến lợi phẩm bên cạnh sẽ tỉnh lại mọi lúc.
Trước kia Phong Cảnh Hoài ngủ luôn duy trì trạng thái thanh tỉnh, chỉ cần có chút tiếng động sẽ tỉnh lại ngay. Nhưng hôm nay xe đi đường xóc nảy cực kỳ nhiều, Mạc Diễm vẫn không tỉnh. Tới cửa Cục quản lý, Bạch Nhứ do dự hết nửa ngày mới gọi anh.
Bạch Nhứ không nỡ đánh thức Mạc Diễm đang ngủ say nhưng anh vẫn còn có công việc.
Mạc Diễm mơ mơ màng màng tỉnh lại. Anh thanh toán tiền xe sau đó lôi chuột yêu vẫn bị che đầu xuống xe, đi thẳng vào trong Cục quản lý.
Anh không thèm để ý tới cậu khiến cho Bạch Nhứ vừa hoảng sợ vừa đau khổ. Cậu quay đầu nhìn khung cảnh lạ lẫm bốn phía, sau khi nghĩ ngợi một lúc bèn tìm một nơi ngồi xổm xuống chờ Mạc Diễm đi ra.
Mạc Diễm mau chóng đi ra. Bạch Nhứ vừa ngồi xổm xuống chưa được năm phút, Mạc Diễm đã ngậm điếu thuốc đi từ bên trong ra, còn khẽ liếc nhìn Bạch Nhứ nói: “Cậu có muốn vào luôn không?”
Bạch Nhứ mau chóng lắc đầu.
Phía dưới Cục quản lý chính là ngục giam chuyên giam giữ các yêu quái phạm sai lầm, làm gì có bán yêu nào muốn đi vào trong đó chứ?
“Đi không?” Mạc Diễm nhìn thoáng qua chỗ cổ cậu. Áo lông mỏng màu trắng đã sớm bị máu tẩm ướt, lộ ra màu đen trong bóng tối.
“Em có thể nói chuyện với anh một chút không?” Bạch Nhứ vừa đi theo phía sau vừa nói: “Em cảm thấy anh rất quen.”
“Ha.” Mạc Diễm khẽ mỉm cười, ném điếu thuốc xuống đất rồi dẫm lên: “Kịch bản này của cậu cũ quá rồi. Tôi đã đồng ý đưa cậu vào giới giải trí thì sẽ không nuốt lời, vì sao cậu lại còn theo dõi tôi?”
“Không phải.” Bạch Nhứ vội vàng vươn tay giữ chặt ống tay áo Mạc Diễm, nói: “Là thật đó.”
“Sao nào?” Mạc Diễm khom lưng, tiến tới trước mặt Bạch Nhứ: “Cậu muốn dùng cách này để nổi tiếng à?”
“Hả?” Bạch Nhứ không hiểu rõ.
“Ví dụ như quy tắc ngầm.”
Quy tắc ngầm?
Bạch Nhứ đã nghe qua từ này nhưng không biết nó nghĩa là gì. Cậu nhìn Mạc Diễm một cách vô tội, vẻ mặt lộ rõ vẻ hiếu kỳ muốn học hỏi: “Quy tắc ngầm là cái gì cơ?”
Mạc Diễm: “…?” Là không biết thật hay đang giả ngu vậy?
Dù là yêu hay bán yêu thì đều thông minh hơn con người, thủ đoạn cũng nhiều hơn. Những bán yêu mà Mạc Diễm quen dù là tốt nhất cũng chỉ có thể nói là chính trực, nhưng không có ai lại trong sáng như tờ giấy trắng.
Bí ẩn trên người bán yêu non tơ này thật sự quá nhiều.
“Cậu muốn nói gì với tôi.” Mạc Diễm lại kéo cổ áo lên che mặt, cất bước đi về phía trước.
“Cứ tâm sự thôi.” Bạch Nhứ nhảy lên đuổi theo Mạc Diễm. Cái đuôi phía sau không nghe theo khống chế lộ ra, ngoe nguẩy thể hiện chủ nhân của nó đang rất vui. Ngay cả cái tai cũng dựng đứng lên giống như lông chim vậy.
“Không có gì để nói cả.” Mạc Diễm quay đầu nhìn chằm chằm cái đuôi Bạch Nhứ nhưng vẫn không nhìn ra cậu là giống loài gì.
Lỗ tai và đuôi kia đều khác với những yêu quái có trong danh sách.